Thanh Đồng mấp máy môi, “Vậy mình về đây, lần sau sẽ quay lại thăm cậu.” Mặc Tuân lên đây chắc sẽ lúng túng.
Tần Tử Chấp gật đầu. “Em đi đi.”
Thanh Đồng liếc anh cái nữa, trái tim cô đau âm ỉ, song trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười như thường.
Chu Nhã đang nói chuyện với y tá, khóe mắt thấy Thanh Đồng rời đi liền về phòng. Con trai bà đang im lặng thất thần nhìn giỏ hoa quả, hàng mi dài tạo thành một bóng râm dưới mắt, ánh mắt ảm đạm vô hồn. Đến cuối cùng, người nắm tay cô có phải vẫn là anh không.
Bà thở dài một cái.
Thanh Đồng từ bệnh viện ra ngoài, đi tới cạnh xe. Cô lên xe, cười với Mặc Tuân.
Mặc Tuân hỏi, “Cậu ta sao rồi?”
“Va vào xương, cần nghỉ ngơi một thời gian.”
Mặc Tuân gật đầu, vết thương có thể thấy được khép lại rất mau, còn vết thương tự đáy lòng, không biết phải đến tháng nào, năm nao. Anh giơ tay lên sửa lại những sợi tóc của cô, may mà anh may mắn.
Thanh Đồng nghiêng qua, “Lái xe đi anh.
Thật ra Thanh Đồng có lo lắng, cô sợ mất đi người bạn Tần Tử Chấp này. May sao trời cao thương xót cô.
Ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, mắt thấy mười bốn tháng hai sắp đến. Người hai nhà đều biết hôm nay đôi trẻ đi nhận giấy chứng nhận. Buổi sáng Thanh Đồng trang điểm nhạt.
Lục Nhuế Chi nhìn cô soi gương, “Đẹp rồi, nhìn kiểu gì cũng đẹp.”
Thanh Đồng mỉm cười, lát sau Mặc Tuân tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu/3236742/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.