*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May là nói qua điện thoại, nếu mặt đối mặt nói những lời này thì lúng túng chết được. Lâm Mặc Tuân bị mình làm cảm động ư?
Lâm Mặc Tuân đờ đẫn đứng im tại chỗ, khóe môi anh giật giật, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thanh Đồng, em cướp lời kịch của anh rồi.”
Cố Thanh Đồng ngẩn ra, đầu tiên là thoát khỏi sự lúng túng, sau đó suy tư hồi lâu mới nói được một câu thế này: “Vâng, em nhận được rồi.”
Cách ngàn dặm nhưng hình như có dòng nước ấm chảy qua.
“Mùng sáu anh về.” Câu này, Thanh Đồng đã nghe anh nói cả thảy ba lần.
“Em biết rồi, giáo sư Lâm, anh ngày càng dông dài.”
Lâm Mặc Tuân cười khẽ, anh nhìn ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm nơi xa, một năm này là năm vui vẻ nhất của anh. Mấy năm trước anh ở nước ngoài, thường xuyên muốn lên mạng nhắn tin cho cô, nhưng cuối cùng là kìm chế được.
Hôm nay, thật đẹp.
Hai người vừa nói chuyện, Thanh Đồng miêu tả cặn kẽ hai trai đẹp trong chương trình cuối năm vừa xem, thậm chí nói với Mặc Tuân là rất hi vọng hai người đó có thể ở bên nhau.
Lâm Mặc Tuân im lặng là vàng.
Thấm thoát đã nói được nửa giờ. Lúc này mẹ Lâm lên tầng, “Mặc Tuân…” Vừa mở miệng gọi thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
“Nói chuyện với ai vậy?” Sao mẹ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu/3236738/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.