Cuối cùng, sau một khoảng thời gian điều tra, vụ án thảm sát cha mẹ của Vương Uyển cũng có một lời hồi đáp. Câu trả lời chỉ đơn giản là do một đám thổ phỉ ở đó đến cướp rồi giết người, nàng thật sự không thể tin được.
Nàng đã nhớ lại tất cả, cũng nhớ lại thân phận lúc trước của mình, nhớ về Lan Đồ, Trác Nhiên.
Nàng vẫn giữ thói quen đứng trước của sổ một lát trước khi ngủ, có lẽ nàng đang trong chờ điều gì đó.
Rất lâu sau, thứ mà nàng trông chờ đã xuất hiện. trác Nhiên là người mà nàng muốn tìm gặp nhất nhưng không biết hắn ở đâu, chỉ nhớ hắn mỗi lần tới chỗ nàng hắn thường đứng trên cây. Lần này, hắn vẫn đứng trên cây, khoanh tay trước ngực nhìn về phía, đôi mắt đen nhìn nàng với vết u ám khó hiểu.
Nàng cất giọng:
"Ta đã chờ huynh rất lâu."
Hắn im lặng một hồi mới nói:
"Cuối cùng muội cũng nhớ ra tất cả."
"Đúng vậy, thời gian qua ta thật là đã quên đi hết mọi thứ. Nhưng kể từ bay giờ, ta sẽ không giống như trước đây nữa."
Nàng nói với ánh mắt kiên quyết nhìn Trác Nhiên.
Thời gian cứ ngỡ như he xoá nhoà tất cả, Tống Ngạn không tin nàng chính là A Tịch. Bởi lẽ năm đó Lâm Dịch Xuyên đã nói A Tịch chết đi, không thể sống.
Ngày hôm nay, nàng trở lại với một thân phận, rừng bước đi vào tim hắn. Có lúc hắn ngỡ nàng chính là A Tịch.
Hắn dùng vải sạch băng lại vết thương trên tay. Quả nhiên, đã giấu kín như vậy vẫn có kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-yeu-han-han-ngu-tinh-diep-tu-doa/1216391/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.