Một khoảng thời gian sau...
Khi mùa thu sắp kết thúc, những cơn gió mùa đông không ngừng thổi, mang đến hoàng cung cái lạnh se cắt.
Nàng gần đây hay mơ vu vơ về quá khứ. Chẳng hạn như Lâm Nhị, Lâm Ca.
Nàng mơ thấy trên thảo nguyên bạt ngàn, mùa hè nắng gay gắt, nàng thả diều với Lâm Nhị. Hắn cầm diều rất đẹp, còn có sáo nữa, khi diều bay lên trời, tiếng sáo vi vu khắp trời xanh.
Lâm Nhị nói rằng diều phải thả trên vùng đất rộng lớn, phải để nó tự do bấy lượn.
Họ ở đó khá lâu, đến một ngày, nàng hỏi:
“Lâm Nhị, chúng ta là phường lụa đi xa xứ, vì ở đây không có lấy một sản phẩm lụa nào, người ngoài kia cũng như con nhà võ?”
Hắn đáp:
“Hàng được bán hết nên không có kho lụa, người ngoài kia trong giống nhà võ vì họ vốn là con nhà võ. Chúng ta đi xa, ít nhất cũng nên có chút võ nghệ phòng thân.”
Nàng cứ gật đầu cho thế là phải.
Đầu hạ có những cơn mưa rào kích thích những loại nấm rừng ăn được mọc lên. Mỗi lần như vậy nàng lại ngứa tay hết cả lên, món nấm hầm đậu phụ thịt dê quả nhiên là một lựa chọn vô cùng phù hợp.
Có điều... Nàng không quen đi hái nấm một mình.
Nhưng mà Lâm Ca mặt lạnh không muốn đi, quấn chăn đi ngủ ngay giữa lúc ban ngày.
Nàng không còn cách nào khác là rủ Lâm Nhị đi chung. Ban đầu hắn làm sao chịu đi.
Trên bầu trời cao vời vợi, chúng tôi thật sự giống như trở về thời tuổi thơ của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-yeu-han-han-ngu-tinh-diep-tu-doa/1216389/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.