#7
Sau lần đó, tôi thấy số lần Quý Phong đến nhà chúng tôi cứ tăng lên vùn vụt, cho đến một ngày, anh vác cả va li đến nhà, lễ phép chào bác tôi:
“Cảm ơn bác đã cho cháu ở nhờ.”
Tôi nhảy dựng lên:
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi không được ở đây?”
“Anh không thể ở đây.”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”
“Vì anh không ở đây được.”
“Tại sao tôi không ở đây được?”
Bác gái tôi đang nấu ăn trong phòng bếp, nghe chúng tôi cãi nhau ầm ĩ liền vác cả con dao thò đầu ra cửa, mắt lóe sáng đầy nguy hiểm:
“Đây là đâu?”
“Nhà bác ạ.” Chúng tôi đồng thanh
“Ừ, bác biết mà.” Dứt lời, liền phủi mông quay lại phòng bếp.
“...”
“...”
#8
Chẳng biết ông anh họ cố ý hay không, chỉ biết sau khi sắp xếp lại phòng, thì phòng tôi và Quý Phong nằm ngay sát cạnh nhau, mặc cho tôi dùng đủ mọi cách lấy lòng, năn nỉ cũng không đổi lại.
Đêm đến, lúc tôi đọc xong cuốn ngôn tình thì cũng là 2 giờ đêm, đang định chợp mắt thì bên phòng bên cạnh truyền đến tiếng hát réo rắt:
“Tía em hừng đông đi cày bừa, má em hừng đông đi cày bừa...”
Tiếng hát nghe dã man như tra tấn lỗ tai người ta, đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy phát nôn phát ọe vì giọng hát của anh.
Tôi bịt chặt lỗ tai, nhưng cái tiếng gầm thét ấy vẫn lởn vởn quanh đầu như bóng ma vờn người. Phòng của tôi là Quý Phong ở trên tầng ba, dù anh có gào thét đến cỡ nào thì bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vuot-bien-gioi/122635/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.