Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Năm ngày sau, Thần công tử cuối cùng cũng được mặc quần áo mới do cháu gái tự tay may, vẫn là sắc đỏ hắn thích nhất, nhưng không phải tơ lụa gấm vóc mà là vải thô tầm thường.
Vẻ mặt hắn vui mừng vuốt vuốt y phục trên người, cảm xúc thô ráp cũng không khiến hắn bất mãn, ngược lại cảm thấy kiểu dáng quần áo này chỉ nên dùng với loại vải này mới là tốt nhất.
Sửa sang vạt áo, Thần công tử ném cho Đoan Mộc Điềm một cái mị nhãn cực kỳ lẳng lơ, cười dịu dàng nói: “Tiểu Điềm Điềm, có cảm thấy tiểu thúc ta càng ngày càng tỏa ra phong độ phiêu phiêu không?”
Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh gói quần áo, đầu cũng không thèm quay lại.
Đoan Mộc Cảnh cũng ôm tay nải đi tới, nhẹ đặt trước mặt Đoan Mộc Thần, nói: “Tiểu thúc, đây là đồ đạc của thúc, cháu đều xếp gọn lại rồi.”
“Tiểu Cảnh thực ngoan.”
“Đa tạ tiểu thúc khích lệ, dù sao nếu tiểu thúc không tự làm, cũng phải có người làm giúp, bằng không chỉ sợ thúc sẽ phải ở lại thêm mấy ngày.”
Ồ? Cháu trai Tiểu Cảnh nhi chẳng nhẽ lại đang….trách cứ hắn?
Thần công tử nháy mắt mấy cái, đột nhiên tiến lên, đôi mắt nghiêng nghiêng lườm Đoan Mộc Điềm bên cạnh, ghé sát tai Đoan Mộc Cảnh nhẹ nói: “Tiểu Cảnh, sao ta lại cảm thấy tiểu thúc về kinh thành khiến cháu rất vui?”
“Làm sao như vậy được?” Đoan Mộc Cảnh sắc mặt nhu hòa, nhẹ nói, “Nghĩ đến việc chia tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vuong-quy-phi/2932611/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.