Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Mai

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Tiểu thúc?” Đoan Mộc Điềm không ngờ người đi ra lại là Đoan Mộc Thần, kinh ngạc hỏi, “Sao thúc ở đây?”

“Sao ta không thể ở đây? Ta đánh tên vô liêm sỉ kia xong liền lập tức đuổi theo các cháu, khi nãy nghe được chút âm thanh kỳ quái liền vội chạy tới, không ngờ lại gặp mọi người!” Nói xong, Thần công tử vui vẻ chạy đến trước mặt Đoan Mộc Điềm, cúi đầu nhìn mắt nàng ngập nước, trên mặt còn vết nước mắt chưa khô, không khỏi vui mừng nói, “Nước ở đâu thế này? Chẳng lẽ là bị dọa khóc sao?”

Song lời hắn nói lại làm cho Đoan Mộc Điềm nhất thời không sao hiểu được, ngay cả Đoan Mộc Tranh và Đoan Mộc Cảnh vốn không rõ ngọn nguồn cũng nhìn ra điều này không ổn.

Nếu hắn thật sự đánh người xong liền lập tức đuổi theo, vậy làm sao bây giờ mới đến, chẳng lẽ hắn lạc đường nên tới muộn? Hay hắn chỉ nói đùa?

Không đợi mọi người hiểu ra, Đoan Mộc Thần bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Quân Tu Nhiễm, trông thấy vết thương trên người hắn cũng lập tức nhận ra chuyện không ổn, nét cười trên mặt thoáng chốc không còn, liền ngồi xổm xuống kiểm tra.

“Có chuyện gì vậy?”

“Thúc hỏi có chuyện gì, cháu cũng muốn hỏi thúc đây!” Đoan Mộc Điềm khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nhìn hắn nói, “Chúng cháu chỉ vừa vào rừng không lâu thì bị hồ ly mắt xanh ngăn cản, còn tưởng rằng thúc đã bị y… Sau đó một mực giao chiến, nếu phụ thân không đuổi tới đúng lúc, chỉ sợ bây giờ nằm đây chỉ là hai cỗ thi thể rồi.”

Nàng vừa nói xong, Đoan Mộc Thần liền hoảng sợ, hô lên: “Không thể nào! Ta đánh với người nọ tới khi nãy, đại khái hắn cảm thấy nếu đánh tiếp cũng không có kết quả, hiển nhiên ta không thắng được hắn, nhưng hắn muốn đánh bại ta cũng không phải chuyện đơn giản, cho nên liền rút lui, ta cũng lập tức đuổi theo các ngươi, đến bây giờ tuyệt đối không quá thời gian một chén trà!”

Lời nói hai bên thoạt nhìn không khớp, nói xong quay mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao.

“Chẳng lẽ, còn có thêm một người nữa?” Đoan Mộc Điềm lẩm bẩm, dứt lời liền giật mình, không khỏi trợn to mắt, kinh hãi nói, “Căn bản là có hai người, hai người có hình dáng giống nhau như đúc!”

Nói xong, nàng dường như có chút kích động, ảnh hưởng đến thương thế trong cơ thể, nhịn không được che miệng ho khan.

Ho một lần liền đụng tới vết thương, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, nội tạng kinh mạch đều đau, chất lỏng dính nhớp nhè nhẹ tuôn ra, theo các kẽ tay chảy xuống, cả người nhịn không được mà hơi co rúm lại.

Phản ứng kịch liệt như vậy nhất thời dọa đến người bên cạnh, Đoan Mộc Tranh lập tức bế nàng lên, vươn bàn tay dày rộng áp vào lưng nàng, vận công đem luồng khí ấm áp vào cơ thể nàng, hóa giải sự khó chịu trong người.

Đồng thời, ông nhẹ nhàng bước đi, đảo mắt đã xa hơn mười thước, chợt lóe lên rồi biến mất.

“Về trước rồi nói!”

Giọng ông truyền đến từ rất xa, Đoan Mộc Thần nhìn nhìn cánh tay nhỏ của Đoan Mộc Cảnh, cam chịu đặt Quân Tu Nhiễm lên lưng, theo sát rời đi.

Rừng núi nhanh chóng khôi phục vẻ yên tĩnh, không biết qua bao lâu, có một thân ảnh xanh thẫm từ sâu trong rừng đi ra, thấy được xác chết đã bị xả năm xả bảy, y lạnh lùng nhìn, bỗng nhiên cười lành lạnh, nhấc chân liền đá cái đầu có khuôn mặt giống mình như đúc ra ngoài, nhanh như chớp lăn vào lùm cây.

“Thế nhưng gặp phải Đoan Mộc Tranh ở đây, số ngươi thật đúng là không may mắn.” Ngừng lại, y ngẩng đầu nhìn về một hướng khác, thì thào giống như độc thoại, “Xem ra, tiểu nha đầu kia chính là con gái của Đoan Mộc Tranh, còn tiểu quái vật kia, cũng đã tìm đến Đoan Mộc Tranh xin cầu trợ, chuyện này không dễ xử lý rồi. Ta lại không có hứng thú tự động chạy tới cho người ta phanh thây.”

Nhìn lại đống thi thể lộn xộn kia một cái, trong mắt y không hề có chút thương tâm bi phẫn nào, giống như kẻ bị phanh thây kia không phải người huynh đệ sinh đôi đã từng sớm chiều chung sống suốt vài chục năm, y thậm chí còn không định nhặt xác cho hắn, chỉ xoay người chìm vào bóng đêm.

Mà bên kia, Đoan Mộc Tranh bế con gái bị thương, bằng tốc độ nhanh nhất trở về nhà bọn họ ở thôn Tam Trạch, Đoan Mộc Thần cõng Quân Tu Nhiễm theo sát phía sau, cuối cùng, là Đoan Mộc Cảnh chậm rì rì đi về.

Trong phòng, trên hai chiếc giường song song, hai đứa nhỏ một người nằm ngửa một người nằm sấp, một người vẻ mặt uể oải, một người đã hôn mê.

Đoan Mộc Tranh đỡ nữ nhi ngồi dậy, xoay người khoanh chân ngồi xuống phía sau nàng, bàn tay dán trên lưng nàng cẩn thận giúp nàng độ khí, bên cạnh, Đoan Mộc Thần vội vàng giải độc trong cơ thể Quân Tu Nhiễm.

Móng vuốt của hồ ly mắt xanh hiển nhiên là cực độc, cả người Quân Tu Nhiễm đã bắt đầu hóa đen, Đoan Mộc Thần nhìn cũng không khỏi nhíu chặt mày.

Chân trời phía đông bắt đầu trắng dần, trời cũng đã sắp sáng.

Đoan Mộc Cảnh đứng ở cửa chính, ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt xuất hiện vẻ thâm sâu không hề hợp tuổi, cũng hoàn toàn không hợp với vẻ ôn hòa trước nay của hắn, không biết là đang suy nghĩ gì.

Trong phòng, lại vang lên tiếng ho khan, sau đó là tiếng thở dốc có vẻ cố sức, ánh mắt hắn khẽ dao động, xoay người đi vào.

“Muội muội, muội thế nào ?”

Đoan Mộc Điềm vừa tỉnh lại, có chút uể oải cúi đầu, mỗi một lần hô hấp là một lần đau đớn, nghe thấy tiếng ca ca đi vào hỏi, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Chăm sóc muội muội của con cho tốt!”

Đoan Mộc Tranh bỗng nhiên nói với con trai, rồi bước tới bên cạnh Quân Tu Nhiễm.

Đoan Mộc Cảnh vội vàng đỡ muội muội, hai người quay đầu nhìn sang.

Quân Tu Nhiễm vẫn hôn mê như trước, nhưng khí đen trên mặt không tiếp tục lan rộng nữa, Đoan Mộc Thần ngồi sau lưng hắn vận công bức độc, khi dừng lại mồ hôi đã đầy đầu.

Trời dần sáng, bên ngoài bất chợt vang lên tiếng ồn ầm ĩ, sau đó nghe thấy giọng Hắc quả phụ hô to bên ngoài: “Đoan Mộc đại phu, Đoan Mộc đại phu có nhà không? Ai da thật là, tối hôm qua mấy đứa nhỏ vội vàng chạy về, cũng không nói rõ là có chuyện gì, bọn nó đã về nhà chưa vậy?”

Mấy người trong phòng ngẩn ra, huynh muội Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc Điềm liếc nhau một cái, sau đó hắn đỡ muội muội nằm xuống giường, rồi xoay người đi ra cửa.

“A thẩm, chúng cháu đã sớm trở về rồi. Làm thẩm lo lắng, thật ngại quá.”

Có thể nghe được tiếng Hắc quả phụ nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: “Về nhà là tốt rồi, mấy đứa nhỏ các cháu làm sao vậy? Chỉ nói một câu phải về thôn rồi liền xoay người chạy mất, tuy trăng tối qua rất tròn, nhưng cũng không thể lỗ mãng như vậy a.”

“A thẩm dạy phải, là chúng cháu không nói rõ ràng hại a thẩm lo lắng, còn phải đặc biệt đuổi theo.”

“Mấy đứa Điềm Điềm đâu? Còn ngủ sao ?”

“Vâng, tối hôm qua chạy cả đêm, đều mệt muốn chết rồi, vẫn không chịu rời giường.”

“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên trở lại? Có phải có người bắt nạt các cháu không? Đến nói cho a thẩm, a thẩm tìm bọn họ tính sổ!”

“Cám ơn a thẩm, không có ai bắt nạt chúng cháu. Chỉ là Điềm Điềm đau chân, lại không ngủ quen giường, cho nên chúng cháu về nhà.”

“Vậy sao?”

“Vâng!”

Lại tùy ý nói vài câu, Hắc quả phụ liền vội vàng rời khỏi.

Hôm qua nàng đúng là không yên lòng mấy đứa nhỏ này, nên dọn quán xong liền vội vàng chạy về, chỉ sợ trên đường bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế thì nàng biết nói sao với Đoan Mộc đại phu đây?

Hiện tại trông thấy Đoan Mộc Cảnh bình yên vô sự, nàng cũng an tâm.

Đoan Mộc Cảnh tiễn nàng xong, liền vào phòng bếp.

Trong phòng dường như cũng không cần hắn giúp, vậy hắn đi chuẩn bị đồ ăn vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.