Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Vương đồ tể ôm con trai bị rắn độc cắn lao đến, Vương Thông lúc này ý thức đã mơ hồ, môi tím ngắt, hấp hối.
Đoan Mộc Tranh để Vương đồ tể thả người xuống giường trúc xong, liền luôn tay chữa trị. Đoan Mộc Thần mặc dù trong lòng kích động, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để dây dưa, không cẩn thận chậm trễ chữa trị cho nhóc béo này, hại nó đi đời nhà ma, thì tội của hắn sẽ rất to.
Hắn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Đoan Mộc Tranh, giống như sợ y sẽ biến mất, hơn nữa, từ trong mái tóc rối bù kia, hắn rốt cuộc cũng tìm được dấu vết quen thuộc.
Trong lòng hắn thầm run rẩy, không thể tưởng tượng được đại ca tư thái phong độ trác tuyệt lại biến thành bộ dáng chán chường như vậy, khiến hắn nhìn mà mũi chua xót, hốc mắt hơi nóng, có chút muốn khóc.
Bảy năm trước, hắn cũng mới chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, bây giờ nhớ lại chuyện năm đó đều mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng của đại ca, mỗi lần nhìn đại ca hắn đều mừng rỡ cùng ngưỡng mộ từ đáy lòng, đến nay cảm giác ấy chưa từng vì thời gian mà biến mất, ngược lại càng sâu đậm.
Phụ thân hắn lúc hắn hai tuổi đã chết ở chiến trường, cho nên trong trí nhớ, hắn cơ hồ không có bộ dáng của phụ thân. Đại ca mười lăm tuổi của hắn giống như phụ thân chăm sóc hắn lớn lên, cũng làm cho hắn cảm thấy, bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vuong-quy-phi/2932555/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.