Viên Hương Nhi đi ở chợ, giúp sư nương mua sắm thức ăn. Nam Hà thương thế đã tốt, bước chân ngắn nhỏ đi theo Viên Hương Nhi. Tới những nơi đông người, Viên Hương Nhi sợ hắn bị người đá phải, liền đem hắn bế lên, để hắn bám trên cánh tay.
“Nam Hà, ngươi nói A Đằng là về quê của nàng, hay là lưu lại nhân gian? Tính tình của nàng thật sự quá dễ gây chuyện, thật làm ta không yên tâm.” Viên Hương Nhi vừa nói, một bên duỗi tay chọn thịt heo trên sạp.
“Lão bản, cho ta dải thịt này, nạc mỡ đan xen mang theo da, làm phiền ngươi cắt thành lát.” Nàng chỉ vào miếng thịt mà nàng đã chọn xong.
“Có ngay, tiểu nương tử yên tâm, ta rất nhanh liền cắt xong cho ngươi.” Đồ tể đem con dao gϊếŧ heo mài lên đá mài dao hai cái, động tác nhanh nhẹn dứt khoát xẻ thịt.
Bên cạnh quán thịt là hàng bán gia cầm, gà vịt ở bên trong lồng đua nhau kêu, ồn ào không ngừng. Lại nhìn tới quán thịt dê lần trước, có hai cái đầu dê sống, có sạp bán thịt chó, bán cá. Nhóm đồ tể mài dao soàn soạt cùng âm thanh gia súc các loại kêu to hỗn tạp ra bầu không khí chợ sáng khí thế ngất trời.
“Con rắn kia rất mạnh.” Nam Hà đột nhiên mở miệng, rồi bổ sung một câu, “Cường giả đều có thiên địa của riêng mình, chỉ có kẻ yếu không có lựa chọn, mới phải tuân theo quy tắc của thế gian.”
“Ý của ngươi là A Đằng rất mạnh, cho nên nàng mới có tư cách đơn thuần?” Viên Hương Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vuong-bao-an/4083202/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.