Sau khi Diệp Tinh Bắc cúp điện thoại, lập tức lao ra khỏi văn phòng. Mấy phút sau, Diệp Tinh Bắc dẫn theo một cô gái xinh đẹp hiện đại vào phòng làm việc của cô. Nhan Tịnh Tuyếtquay một vòng trong văn phòng củaDiệp Tinh Bắc, thoả mãn: "Cũng không tệ lắm! Không uổng công cậu ngàn dặm xa xôi đến đây, để Diệp lão đại làm trâu làm ngựa!" "Đó là, " một người bạn tốt cùng tuổi vớiDiệp Tinh Bắcnhưng lại hoạt bát và ngây thơ hơn, "Anh cả mình đối với mình tốt nhất!" Loading... "Thiết!" Nhan Tịnh Tuyết bĩu môi, phất tay một cái: "Chuyện ma quỷ của cậu chỉ có thể lừa người không biết gì thôi! Diệp lão đại hung dữ như thế nào với cậu, mình đã tận mắt chứng kiến! Nếu như không phải cậu ngăn cản mình, mình nhất định phải cho anh ta biết một chút màu sắc, dám bắt nạt bạn tốt nhất của mình, Hừ!" Diệp Tinh Bắc cười dựa lên vai cô, "Thổi đi, thổi đi, thừa dịp anh cả mình không có ở đây, cậu cứ cố gắng mà thổi đi! Cũng không biết là ai nhìn thấy anh cả mình lại đỏ mặt, một chữ cũng không nói được, còn muốn cho anh cả mình một chút màu sắc, bảo anh cả mình nhìn khuôn mặt đỏ như đít khỉ của cậu còn có màu sắc hơn!" "Khi đó mình không biết là anh ta, bị khuôn mặt đẹp trai của anh ta lừa!" Nhan Tịnh Tuyết trợn mắt, biện minh cho mình: "Lúc đó mìnhnhìn thấy một người đàn ông lớn lên đẹp trai như vậy, không ngờ lại là anh cả của cậu, nên cái trái tim nho nhỏ này của tôi mới nảy mầm..." Nhan Tịnh Tuyếtgiơ ngón cái và ngón trỏ thể hiện nó rất nhỏ, sau đó lắc lắc đầu, vô cùng đau đớn nói: "Khi đócòn trẻ người non dạ, vừa thấy khuôn mặt như tiên của anh ta, mình liền phương tâm ám hứa, sau này nhìn thấy anh ta đối xử với cậu như vậy, tim của mình như bị đao băng chém chết! Người đàn ông hung dữ như vậy, cho mình mình cũng không cần!" Diệp Tinh Bắc: "... Đàn ông theo đuổi phụ nữ, không phải bình thường sao? Phụ nữ theo đuổi đàn ông, mọi người mới gọi là cho." Mắt Nhan Tịnh Tuyết sáng lên, "Ồ nha, ý của mình là, mình muốn đưa anh ta đến đây, sau đó sợ anh ta hung dữ, bây giờ không muốn được cho, ha ha!" Diệp Tinh Bắc cười không nổi, kéo tay của cô lắc, "Nhan Tịnh Tuyết, cậu là hai hóasao!Đã lâu như vậy rồi, sao cậu vẫn cònhai như vậy? Một chút tiến bộ cũng không có!" "Diệp Tinh Bắc, cậu đừng có quá đáng!" Nhan Tịnh Tuyết trừng mắt nhìn cô, "Nói cậu bao nhiêu lần rồi, không thể gọi mộtđại mỹ nữ xinh đẹp tuyệt thế như mình gọi là hai hàng, sẽ phá hỏng hình tượng nữ thần của mình mất!" Diệp Tinh Bắc cười không dừng lại được, dùng sức gật đầu, "Được đượcđược, Nhan nữ thần, nghe lời cậu, không gọi cậu làhai hàng, gọi cậu là Nhan nữ thần! Nhan nữ thần, sao cậu bỗng nhiên chạy tới Giang thành tìm mình vậy, cậu còn chưa tốt nghiệp đúng không?" Diệp Tinh Bắc và Nhan Tịnh Tuyếtquen biết nhau ở nước Z. Nhan Tịnh Tuyết là người kinh thành, du học ở nước Z. Có một buổi tối, Diệp Tinh Bắcra bên ngoài xử lý chút chuyện, về nhà muộn hơn. Vì muốn về nhà sớm, cô đã đi tắt vào một con đường. Con đường đó, là một đường nhỏ yên tĩnh, người đi đường rất ít. Kết quả, cô gặp phải người xấu muốn bắt cóc Nhan Tịnh Tuyết. Lúc đó Tuyết Nặc ở bên cạnh cô, cô và Tuyết Nặcthành thạo giải quyết kẻ bại hoại muốn bắt cóc Nhan Tịnh Tuyếtđi. Nhan Tịnh Tuyết từ kinh hãi tỉnh táo lại, "Kinh động như gặp thần tiên"đối với cô và Tuyết Nặc, bám lên người bọn họ, muốn làm bạn tốt với bọn họ. Sau đó, hai người quen nhau, trở thành bạn bè, Diệp Tinh Bắc mới biết, "Kinh động như gặp thần tiên" là câu cửa miệng củaNhan Tịnh Tuyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]