Chương trước
Chương sau
Diệp Tinh Bắc trừng mắt nhìn Cố quân Trục.
Cố Quân Trụcxăn bản là không thể ngừng cười.
Anh đúng là có mệnh tốt, tìm đượchai bảo bối từ trên trời giáng xuống, mỗi ngày đều pha trò không ngừng, vui chết anh!
"Một nhà ba người" đi dọc theo con đường cười cười nói nói, ô tô rất nhanh đã lái vào biệt thự sơn đạocủa Cố gia.
Chỉ lát nữa là đến cửa lớn, ô tô giảm tốc độ đi chậm lại, cuối cùng là từ từ dừng lại.
Cố Quân Trục hơi nhíu mày: "Sao vậy?"
Cố Trì quay đầu lại nhìn anh: "Thiếu gia, có một người đang quỳ trước cửa lớn của chúng ta."
Một người đang quỳ?
Loading...
Diệp Tinh Bắc hiếu kỳ nhìn lên phía trước.
Quả nhiên, đối diện với cửa lớn, có một người đang quỳ.
Người kia quay lưng về phía bọn họ, mặt hướng về phía cửa lớn biệt thự, không nhìn thấy mặt.
Nhưng nhìn thân hình và cách ăn mặc có lẽ đây là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Diệp Tinh Bắc nghiêng đầu nhìn Cố Quân Trục: "Ai vậy? Muộn như vậy, sao còn quỳ trước cửa của anh?Anh lại làm chuyện gì xấusao?"
"Là ngoài cửa lớn củachúng ta!" Cố Quân Trụcsửalạicho cô, "Còn nữa, cái gì mà anh lại làm chuyện xấu?Lúc nào thì anh đã làm chuyện xấu?"
Diệp Tinh Bắc bĩu môi: "Chuyện xấu anh từng làm còn thiếu sao?"
Cố Quân Trục nhíu mày: "Ví dụ?"
"Ví dụ như..." Diệp Tinh Bắc đỏ mặt, gắt lên với anh: "Trong lòng anh rõ nhất!"
"Ồ..." Cố Quân Trục kéo dài tiếng "Ồ", đến gần bên tai Diệp Tinh Bắc, nhỏ giọng nói: "Cô nói đến chuyện hai chúng ta ở trên giường à? Nếu như nói chuyện ấy là chuyện xấu, vậy tôilàm không ít!"
"..." Diệp Tinh Bắc dùng sức đẩy anhra: "Cố Quân Trục, anh cút cho tôi!"
Diệp Dập Dương nhìn Diệp Tinh Bắc, mắt trợn tròn lên, "Mẹ, mẹ rất hung dữ với ba nha!"
Đứa bé từ trước đến giờ chưa từng thấy mẹ mình hung dữ như vậy.
Mẹ của cậu phải hiền dịu nhất!
Đứa bé nhìn Diệp Tinh Bắc, mắt sáng lên: "Mẹ, mẹ và ba, cái này gọi là liếc mắt đưa tình sao?"
Cố Quân Trục cười đến điên rồi, vỗ cái đầu nhỏ của đứa bé, "Bảo bối, con thật thông minh, thành ngữ lần này dùng rất đúng!"
Diệp Tinh Bắc: "..."
Đối với ngươi cái đại đầu quỷ nha!
Diệp Tinh Bắc cúi đầu nhìn con trai của mình, khuôn mặt sinh không thể luyến, "Con trai, sau này chúng ta có thể đừng dùng thành ngữ tùy tiện được không?"
Đứa bé nghi hoặc gãi đầu một cái.
Ba nói mình dùng thành ngữ rất đúng.
Mẹ lại bảo mình không được tùy tiện sử dụng thành ngữ.
Vậy thành ngữ mình vừa dùng có đúng hay không?
Đứa bé suy nghĩ một chút, "Mẹ, đêm nay con sẽ tra từ điển thành ngữ!"
Đọc tất cả các câu thành ngữ thì sau này sẽ không dùng sai thành ngữ nữa, còn có thể dạy cho cậu trẻ, MỹMỹcộc!
Diệp Tinh Bắc: "... Được rồi, con vui là được."
Trong lúc hai người "Liếc mắt đưa tình", Cố Trì đã xuống xe đi thăm dò.
Một lát sau, Cố Trì trở về, bẩm báo nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, là Lạc Phượng Minh, chính là bạn trai của Hạng Băng Tư."
Trong đầu Diệp Tinh Bắchiện lên một gương mặt xinh đẹp, thư hùng mạc biện, "Há, là anh ta."
Đêm đó, ở quán rượu lớn của Giang Thành, chính thiếu niên đó đã đưa cô mang tớiphòng riêng của Hạng Băng Tư, sau đó quay về phíaHạng Băng Tư khóc lóc tố cáo, nói cô bỏ thuốcanh ta, muốn chiếm anh ta, vì vậy Hạng Băng Tư mới giận dữ, suýt chút nữa huỷ mặt cô.
Diệp Tinh Bắc hiếu kỳ nhìn về phía Cố Quân Trục: "Anh đã làm gì anh ta? Sao anh ta lại quỳ ở đây làm gì?"
"Anh không làm gì anh ta cả " Cố Quân Trục buông tay: "Thật đáng thương cho một đứa bé, tuy đã làm hỏng việc, nhưng xem ra mọi người trong gia tộc anh ta mới thảm, tôi không làm gì anh ta cả."
Diệp Tinh Bắc cau mày: "Vì sao cái thảm pháp?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.