Chương trước
Chương sau
Vào lúc này thấy Tạ Cẩm Phinói xấu, anh cười trên sự đau khổ của người khác nói với Tạ Cẩm Phi: "Anh hai, đàn ông không thể không có vợ? Đàn ông chúng ta tìm vợ, nhưng ngànvạn lần không thể tìm tạm thời được, không thể nhìn mỗi bề ngoài mà chọn, chủ yếu là tâm hồn phải đẹp, anh hai nói xem đúng không?"
Khuôn mặt Tạ Cẩm Phi đỏ lên, líu lưỡi nói không ra lời.
Diệp Tinh Lan trừng mắt nhìnDiệp Tinh Ly: "Sao lại nói chuyện với anh hai của em như thế? Xin lỗi!"
Diệp Tinh Ly và Diệp Tinh Bắc như thế, khiến Diệp Tinh Lan sợ chết.
Thấy vậyDiệp Tinh Lan trợn mắt, nhất thời sợ hãi đến rụt cổ lại.
Đứa bécũng rất sợ Diệp Tinh Lan, nhưng nó thấy cậu trẻ rụt cổ lại, vẫn lấy dũng khí, dũng cảm nói với Diệp Tinh Lan: "Đại cữu cậu, cậu trẻ không cố ý, cậu ấy chỉ dùng thành ngữ không được tốt lắm thôi, sau này con sẽ dãy dỗ lại cậu thật tốt, đại cữu cậuđừng mắng cậu trẻ có được không?"
Loading...
Diệp Tinh Ly: "..."
Cháu ngoại trai đau lòng thay anh, anh rất vui, nhưng bị một đứa bé năm tuổi nói sau này sẽ dạy anh thành ngữ, anh có phải vẫn còn mặt mũi không?
Thấy trong mắt đứa bécó mấy phần khiếp sợ, nhưng vẫn dũng cảm nhìn anh, vì cầu xin cho Diệp Tinh Ly, trái tim Diệp Tinh Lan đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều: "Được, cậu nghe Tiểu Thụ, có điều Tiểu Thụ sau này phải đổi cách xưng hô, sau này phải gọi cậu là cậu ba."
Đứa bé thấy Diệp Tinh Lan không tức giận, được cổ vũ thêm mấy lần, dùng sức gật đầu nhỏ: "Ừ, đại cữu cậu sau này là cậu ba, cậu trẻ vẫn là cậu trẻ!"
"Con trai, ăn cơm." Cố Quân Trụcgắp chođứa bé một miếng Ba La thịt mà đứa bé thích nhất, liếc Tạ Vân Lâm một chút: "Anh dạy em trai mình trước đi, cũngphải lấy mình làm gương chứ, Sư Thiến Linh và Lãnh Bội Ny anh đã điều tra xong chưa? Không được thì để tôi!"
Diệp Tinh Lan: "..."
Cố Ngũ Gia, ngài có phải là hét chuyện để nói rồi không?
Còn nữa, tôi là Đại cữucủa anh à?
Dựa theo lẽ thường, anh làm em rể, không phải nên lấy lòng thật tốt mấy người cậu này sao.
Anh cứ lấy oán giận ra để nói chuyện làm gì?
Anh há mồm muốn nhổ nước bọt, nghĩ lại... Được rồi, tuyDiệp Tinh Bắcgọi bọn họ là cậu.
Nhưng theo thứ bậc cha chú, Cố Quân Trụcphải gọi bọn họ là chú.
Làm một người chú quyền thế, ghét mấy cháu trai, dường như cũng không có gì ghê gớm.
Hơn nữa, anh ta cũng chưa từng cử hành hôn lễ vớiDiệp Tinh Bắc, danh không chính ngôn không thuận, anh ta tốt nhất đừng tự tìm việc.
Diệp Tinh Lan mở miệng ra lại khép miệng vào, làm bộ không nghe thấy gì, cúi đầu ăn cơm.
Diệp Tinh Bắc và Diệp Tinh Lancũng có suy nghĩ tương tự.
Nhìn thấy Cố Quân Trụckhông hề kính trọngDiệp Tinh Lan, Diệp Tinh Bắc cũng cảm thấy, Cố Quân Trục không để cô ở trong lòng.
Nếu như để vợ ở trong lòng, thì sẽ liếc mắt coi trọng người nhà của vợ, dù không sợ hãi, khẳng định cũng sẽ không trắng trợn không kiêng dè bày ra khuôn mặt ghét bỏ.
Trong đầu Diệp Tinh Bắchiện lên một suy nghĩ như thế, cô cảm giác ý nghĩ linh tinh này của mình rất buồn cười.
Cố Quân Trục đương nhiên sẽ không để cô ở trong lòng.
Bọn họ chỉ giả làm vợ chồng mà thôi, theo như yêu cầu của mỗi bên, tại sao Cố Quân Trụclại phải để cô ở trong lòng?
Cho tới khi Cố Quân Trụcgần gũi với cô, muốn cô sinh cho anh một đứa bé, vì mối quan hệ của gia tộc, sao lại không sinh con?
Hợp tác làm vợ chồng, cũng có thể sinh con, cũng có thể cùng sống hét một đời, không biết bao nhiêu vợ chồng đều làm như thế.
Cô lại muốn Cố Quân Trụcđể cô ở trong lòng, dựa vào cái gì chứ ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.