Chương trước
Chương sau
Cô vừa tức giận vừa buồn cười, dùng sức đẩy anh: "Cố Quân Trục, năm nay anh mấy tuổi hả? Trẻ con ngủ trưa cũng không làm ầm ĩ, sao anh còn chẳng bằng trẻ con?"
"Tôi không làm ầm ĩ!" Cố Quân Trục sờ sờ mặt cô, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười long lanh sóng nước: "Làm người phải coi trọng chữ tín! Tôi đang chứng thực đồng ý lời hứa với cha, cùng em nỗ lực sinh con!"
"......" Diệp Tinh Bắc dùng sức kéo anh, "Anh tránh ra cho tôi! Tiểu Thụ ngủ trưa không sâu, anh đừng làm loạn!"
Cố Quân Trục vuốt khuôn mặt cô cười, "Đến đêm lại làm loạn?"
Diệp Tinh Bắc: "...... Khi nào cũng không được làm loạn!"
Cố Quân Trục đường hoàng đứng đắn: "Em đã đồng ý sinh cháu cho cha, không làm loạn sinh con thế nào?"
Diệp Tinh Bắc đỏ mặt, đôi tay chống ngực anh nói: "Lúc ấy Tiểu Thụ ở đó, tôi không nói như vậy thì làm thế nào? Chẳng lẽ tôi còn có thể nói, tôi và anh là vợ chồng giả, tôi không định sinh con cho anh?"
"Tôi mặc kệ lúc ấy em vì sao đồng ý với cha tôi," Cố Quân Trục nói: "Dù sao làm người phải nói chuyện chắc chắn, em đồng ý sinh cháu cho cha tôi, hai ta phải nắm chặt thời gian nỗ lực."
Diệp Tinh Bắc mặt đỏ tai hồng, dùng sức đẩy anh: "Cái anh này sao lại vô lại như vậy? Anh tránh ra! Tôi đã nói, anh để tôi suy xét đã!"
"Suy xét bao lâu?" Cố Quân Trục nhướng mày: "Một ngày? Hai ngày? Ba ngày?"
Diệp Tinh Bắc vạch đen: "Sinh con là chuyện suy nghĩ một hai ngày là có thể quyết định sao? Cố Quân Trục anh lớn rồi, đừng vô cớ gây rối được không?"
"Sao lại không thể?" Cố Quân Trục nói: "Tôi chẳng cần dùng đến một ngày, ba giây tôi đã quyết định để em sinh con cho tôi!"
Diệp Tinh Bắc: "...... Vậy chỉ có thể chứng tỏ anh vô trách nhiệm!"
"Ai nói?" Cố Quân Trục không phục, "Em xem anh làm cha Tiểu Thụ rất tốt mà? Em đi hỏi thăm mà xem, ta Cố Ngũ gia sống hai mươi mấy năm, đã làm chuyện vô trách nhiệm chưa?"
"Tôi mới không có hứng thú hỏi thăm chuyện của anh!" Diệp Tinh Bắc đẩy anh: "Anh xuống trước đi, nặng chết mất!"
Cố Quân Trục lù lù bất động: "Như tôi gọi là kiện mỹ!"
Diệp Tinh Bắc trợn trắng mắt, ha hả, "Đúng vậy, ngài siêu cấp tiện mỹ! Tiện có chữ bối!"
(健(jiàn): kiện, 贱(jiàn): tiện, 贝: bối)
Cố Quân Trục: "...... Tiểu nhà đầu miệng lưỡi sắc bén! Xem ra tôi rất cần phải thu thập em một chút, làm miệng của em ngọt một chút, nói chuyện không cần nghẹn cười như vậy! "
Diệp Tinh Bắc đang muốn nói chuyện, Cố Quân Trục cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô dùng sức giãy giụa, bất đắc dĩ không có sức lớn như Cố Quân Trục, bị hôn đại não thiếu oxi, thiếu chút nữa ngất đi.
Khó khăn chờ Cố Quân Trục buông cô ra, cô thở hổn hển mấy hơi thở, giơ tay muốn đánh lại bị Cố Quân Trục bắt lấy, đặt nắm tay cô dưới môi, "Bảo bối, bị tôi hôn, có phải cảm thấy miệng rất ngọt?"
Diệp Tinh Bắc nghiến răng nghiến lợi: "Ngọt thì không cảm thấy, nhưng thật ra cảm thấy rất ngứa!"
Lời còn chưa dứt, Diệp Tinh Bắc cắn một phát lên tay Cố Quân Trục.
Cô tức không nhẹ, cắn xuống không lưu tình chút nào.
Cố Quân Trục đau hít hà một hơi.
Cô thừa dịp sức lực trên người Cố Quân Trục lơi lỏng, đẩy Cố Quân Trục xuống khỏi người cô, xoay người cưỡi trên người Cố Quân Trục, bóp chặt cổ anh, xụ mặt nói: "Cố Quân Trục, anh thành thật chút cho tôi! Anh còn thỉnh thoảng bị thần kinh như vậy, tôi và Tiểu Thụ đi ngủ phòng cho khách!"
Cố Quân Trục bị cô véo thở không nổi, cười ho khan, liên tục gật đầu: "Thành thật, thành thật, tôi thành thật còn không được sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.