Gần đây, người đều là có tình cảm, ở chung thời gian càng dài, tình cảm càng sâu nặng. Thứ hai, súng lau nhiều dễ cướp cò, người ngủ thời gian dài dễ sinh con. Chẳng may Lãnh Bội Ni là người đánh tráo chocolate của Diệp Tinh Bắc, cô ta mang thai con của em trai anh, thì để cô ta sống hay là không cho cô ta sinh? Đây là vấn đề rất nghiêm túc, nhất định phải mau chóng giải quyết, dùng thời gian nhanh nhất điều tra ra là ai đánh tráo chocolate của Bắc Bắc, sau đó mau chia tay, cách xa được người kia bao nhiêu thì xa bất nhiêu. Mặc kệ điểm xuất phát đối phương là cái gì, ác độc đến nỗi muốn mạng của Diệp Tinh Bắc, người phụ nữ độc ác tàn nhẫn như vậy, điều kiện có tốt cũng cưới không được! Chuyện buổi tối ăn cơm, cứ như vậy ước định xong. Mấy người ăn cơm trưa xong, Diệp Tinh Lan cùng Tạ Vân Lâm, Tạ Cẩm Phi cũng không ở lâu, cáo từ rời đi. Tiễn mấy người bọn họ ra cửa, Diệp Tinh Bắc nhìn ô tô nhanh chóng rời đi, thật lâu chưa hồi thần. Cô và anh ruột nhận nhau? Về sau cô chính là người có anh ruột? Nghĩ đến anh cả cao lớn tuấn mỹ, một thân tinh anh phong phạm quý tộc, cùng anh hai như ánh mặt trời rộng rãi, ngốc nghếch đáng yêu, Diệp Tinh Bắc không nhịn được lộ ra nụ cười ngây ngốc. Về sau, cô cũng là người có anh trai! Có người thân, chẳng khác nào có gia đình. Anh cả và anh hai còn nói, mang cô đi gặp ông ngoại bà ngoại cô ở thủ đô. Anh hai nói, cô rất giống bà ngoại lúc còn trẻ, bà ngoại nhất định sẽ thích cô. Bà ngoại! Hai chữ này vừa nghe cực kỳ từ ái ôn nhu. Cô chính là người thiếu tình yêu không tiền đồ như vậy. Tựa như người lữ hành trong sa mạc thiếu nước, chỉ cần cho cô một chút mưa, cô như nắng hạn gặp mưa rào, hạnh phúc không gì sánh kịp. Cố Quân Trục gõ cô đầu, "Nghĩ gì thế? Cười ngốc như vậy!" "Anh cút đi !" Diệp Tinh Bắc đánh anh một cái, lườm anh: "Anh mới ngốc!" "Cha, cha!" Tay phải Tiểu Thụ nắm Cố Quân Trục lắc lắc tay Cố Quân Trục, ngẩng khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc nhìn anh nói: "Cha không thể gõ đầu mẹ! Gõ nhiều sẽ thành ngốc!" Cố Quân Trục ho khan một tiếng, duỗi tay xoa xoa chỗ mới bị anh gõ, cúi đầu dỗ cậu bé: "Cha đùa với mẹ thôi ấy mà! Cha không dùng lực, gõ không ngu ngốc!" Tiểu thụ quay đầu nhìn Diệp Tinh Bắc, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc: "Mẹ, cha làm sai chuyện, phải thuyết phục giáo dục, không thể ra tay! Mẹ xem, mẹ đã đánh đỏ tay cha rồi này!" Cậu bé giơ tay Cố Quân Trục cho Diệp Tinh Bắc xem, vẻ mặt đau lòng, còn cúi đầu thổi thổi cho Cố Quân Trục, "Cha, Tiểu Thụ thổi cho cha, thổi sẽ không đau!" Cố Quân Trục cúi người ôm cậu vào lòng, hôm mạnh một cái lên gương mặt trắng nõn của cậu: "Con trai bảo bối, sao con lại tri kỷ như vậy hả? Cha yêu con chết mất!" Diệp Tinh Bắc: "......" Cảm thấy cực cực khổ khổ bận rộn 5 năm, là nuôi đứa con trai cho người này làm sao bây giờ? Diệp Tinh Bắc trợn trắng mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Quân Trục, xoay người trở về biệt thự. Cố Quân Trục ôm Tiểu Thụ khoan thai đi theo phía sau cô, bỗng nhiên nghĩ đến một tiết mục ngắn. Có một tổng giám đốc phái thư ký của mình tới công ty đối phương nằm vùng. Mấy tháng sau, thư ký trở lại bên cạnh tổng giám đốc báo cáo kết quả công tác. Tổng giám đốc hỏi thư ký: Cô trộm về văn kiện quan trọng gì? Thư ký đáp: Tôi bắt cóc con trai lão đại đối phương! Tổng giám đốc vui vẻ: Con trai lão đại đối phương ở đâu? Thư ký cúi đầu, xoa bụng mình: Ở trong bụng tôi! Anh cũng bắt cóc con trai Diệp Tiểu Bắc. Ở trong ngực anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]