"Đau chân tới tìm tôi! Tôi giúp em bóp!" Cố Quân Trục cúi người ôm Diệp Tinh Bắc vào trong ngực, ôm cô đến trên ghế sofa ngồi xuống, bóp chân cho cô: "Em xem, tôi cũng sẽ bóp! Lúc đầu tôi ở trên máy tính tìm cái video clip học rồi, bảo đảm so với anh ta bóp không tồi!" Diệp Tinh Bắc: "... Anh không làm việc? Tuyết Nặc là cận vệ của tôi, công việc của anh ấy là 24 giờ bảo vệ tôi, có thể hễ kêu là tới, anh có được không?" Thần sắc trong mắt Cố Quân Trục bỗng nhiên liền thay đổi. Anh đánh giá Diệp Tinh Bắc từ trên xuống dưới vài lần, bỗng nhiên mạnh mẽ đè Diệp Tinh Bắc ở trên ghế sofa, cắn một cái vào môi Diệp Tinh Bắc: "Bảo bối, chẳng lẽ chưa có người nào nói với em, ngàn vạn lần không nên hỏi một người đàn ông có được không sao? Anh có được không, không phải em rõ ràng nhất sao?" Diệp Tinh Bắc một đầu đầy vạch đen, dùng sức lau miệng, "Anh bị thần kinh à! Lúc này còn có thể lái sang đề tài đó! Chẳng lẽ sách nói là thật, trong đầu đàn ông ngoại trừ thứ kia, cái gì cũng không có. Cố Quân Trục đè nặng cô, nhất quyết không tha: "Em nói lại xem, anh rốt cuộc có được không?" Diệp Tinh Bắc: "..." Vị Cố Ngũ Gia này sao không biết xấu hổ như vậy? So với bọn họ lại vẫn vô lại ! Tiểu Thụ nhà bọn họ cũng chưa ngây thơ như vậy! Tâm tính Diệp Tinh Bắc thiện lương mệt, đẩy đều đã đẩy anh, mở hai tay ra , buông tha chống cự, một bộ dạng mặc anh xâu xé, "Anh đừng làm khó Tuyết Nặc, Tuyết Nặc trước kia là nô lệ trường đấu, chín chết một sống mới sống sót ở trường đấu thú, trên người anh ấy đều là thương tổn, đầu lưỡi còn bị chế độ nô lệ trước kia cắt rớt một đoạn, đặc biệt đặc biệt đáng thương!" Diệp Tinh Bắc đè mặt Cố Quân Trục lại, làm một gương mặt đẹp trai bị đè ép thay đổi hình dạng: "Cố Quân Trục, tôi trịnh trọng cảnh cáo anh, không được làm khó Tuyết Nặc, có nghe hay không? Chẳng thế thì tôi khẳng định trở mặt với anh!" Cố Quân Trục nghĩ thái độ của Tuyết Nặc đối với anh, cơ bản coi như vừa ý. Một người đàn ông thức thời. Tuy nhiên gương mặt cực kỳ khiến anh có cảm giác nguy cơ, nhưng mỗi tiếng nói cử động, không giống như là muốn cướp vợ anh. Chỉ cần không nghĩ đến vợ anh, cái khác đều có thể thương lượng. "Được, " anh gật đầu nói: "Tôi không làm khó anh ta, nhưng về sau em cũng đừng để cho anh ta đấm bóp chân em, anh sẽ đưa em mấy thầy bấm huyệt nữ, để cho họ 24 giờ đợi mệnh, em chừng nào thì đau chân, bảo họ hầu hạ em, như vậy được chứ?" Diệp Tinh Bắc hỏi anh: "Anh tiền nhiều đúng không?" "Phải!" Cố Quân Trục nghiêm túc đầu: "Tiền anh đặc biệt nhiều, nhiều không tiêu hết, xin em và Tiểu Thụ Miêu giúp anh tiêu đi !" "..." Diệp Tinh Bắc dở khóc dở cười, dùng sức đấm anh vài cái, "Anh bị thần kinh à? Tôi không đồng ý! Anh không biết chân tôi đau khó chịu bao nhiêu, Tuyết Nặc mát xa đặc biệt tốt, tôi đã quen rồi ! Chỉ là mát xa mà thôi, anh dựa vào cái gì bá đạo như vậy, bảo tôi thay đổi người liền thay đổi người? Tôi không đổi!" "..." Cố Quân Trục muốn đánh mông cô. Nếu không sao anh không thích kết hôn. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám nói với anh chữ "Không". Bao gồm cha anh, đều nói gì nghe nấy, nâng ở lòng bàn tay sợ quăng ngã, ngậm trong miệng sợ tan, ngoan ngoãn phục tùng anh, anh nói như thế nào là như thế đó. Nhưng cưới lão vợ liền không được. Vợ không nghe lời, mắng không nghe, đánh không nỡ. Nếu như bỏ được cũng không thể đánh. Cái tiếng " đánh vợ" thật dọa người mà? Cấp dưới có thể sa thải, bạn bè có thể tuyệt giao, đồng nghiệp có thể tìm người khác, chỉ riêng bà xã này, Cố Quân Trục để cô đi là không có cách nào. Nói đi nói lại, Diệp Tinh Bắc một bước cũng không nhường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]