Chương trước
Chương sau
"Cái gì kêu cũng không tệ lắm?" Diệp Tinh Bắc bất mãn cắt ngang lời nói của anh.
Cô là người bảo thủ.
Tuy bác trai có hai anh họ, trước kia cho rằng cô là con gái ruột của Giang Chính Hành, đối với cô làm như không thấy, nhưng bây giờ biết hai anh họ là anh trai ruột của mình, cô lập tức được bảo vệ rồi.
Thấy vẻ mặt cô bảo thủ, Cố Quân Trục xoa khuôn mặt cô "Cái này bảo vệ rồi hả ? Chừng nào thì em có thể che chở tôi như vậy? Tốt xấu tôi cũng là cha của con em, phải không?"
"Anh tránh ra !" Diệp Tinh Bắc dùng sức: "Có nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân !"
Cố Quân Trục híp mắt cười "Nói chuyện đi?"
Diệp Tinh Bắc nói anh "Miệng không cử động chẳng lẽ anh còn có thể nói bằng bụng?"
"Được, vậy thì nói chuyện đi!" Cố Quân Trục cúi đầu hôn môi Diệp Tinh Bắc một phen.
Lành lạnh, mềm, còn có chút nhàn nhạt mùi hoa, như một đóa hoa.
Diệp Tinh Bắc: "... Anh, anh, anh khốn nạn!"
Cô giỡ bàn tay lên liền đánh vào Cố Quân Trục.
Khốn nạn này!
Khi cô tuột huyết ấp nhân cơ hội chiếm lợi của cô, xem anh quả thật cứu cô một mạng, cô cũng không truy cứu anh cái gì.
Nhưng loại chiếm lợi gây nghiện này, động tay động chân liền thôi đi, lại vẫn hôn trộm cô !
Hơi quá đáng!
Cố Quân Trục dễ dàng bắt ngay cổ tay cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt mềm mại như ngọc của cô, vẻ mặt hưởng thụ: "Bảo bối, làn da em thật tốt, bình thường dùng mỹ phẩm dưỡng da gì?"
Diệp Tinh Bắc vừa thẹn vừa tức, choáng mắt "Cố, Quân, Trục!"
Nhìn hai má cô đỏ bừng, Cố Quân Trục nhìn ra được, lại đùa tiếp, nha đầu kia liền thực tức giận.
Anh thấy vậy dừng lại, động động thân thể nằm về trên giường, nâng hai tay gối ở sau ót, quay mặt nhìn cô , sung sướng nhếch môi: "Đừng tức giận đừng tức giận, đêm dài mênh mang, trống vắng như vậy, cùng em đùa giởn ! Bây giờ tất cả mọi người vui vẻ, chúng ta nói chuyện chính!"
Diệp Tinh Bắc thổ huyết.
Con mắt nào của anh nhìn thấy cô vui vẻ vậy?
Cô trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cảnh cáo anh, còn động tay động chân với tôi, tôi liền mang theo Tiểu Thụ chuyển ra!"
Nếu không phải quá yêu Tiểu Thụ, không nỡ để Tiểu Thụ thất vọng, cô mới hẳn không cùng hàng này vướng mắc.
Hàng này nhìn qua tao nhã cao quý, nhưng lúc này cô đã nhìn thấu được bản chất, đây là một con sói đầu ăn tươi nuốt sống!
Nếu không phải vì Tiểu Thụ, cô thà rằng đi Châu Phi đào quáng, cũng không cần cùng hàng này cùng giường!
"Tuyệt tình như vậy không tốt đâu!" Cố Quân Trục quay mặt nhìn cô , đôi mắt đôi mắt so với sao còn sáng "Bảo bối, chúng ta đúng là vợ chồng hợp pháp! Có chứng! Đất nước cùng cục dân chính đều đã thừa nhận! Cha tôi cũng thừa nhận! Cháu tôi lại vẫn quản em gọi em là thím! Còn có bọn quản gia, người làm vườn, tài xế cùng vệ sĩ..."
"Anh dừng lại!" Diệp Tinh Bắc đưa tay che miệng anh, vẻ mặt mệt mỏi cảm giác không thích: "Cố Quân Trục, tôi cầu xin anh, bớt tranh cãi được không?"
Cô tận mắt hàng này ở bên ngoài im lặng, miệng vào khó mở miệng, một chữ ngàn vàng, như thế nào vừa cùng cô vừa nói liền nói nhảm?
Lòng của cô thật sự mệt mỏi quá!
Cố Quân Trục cũng không biết anh làm sao vậy, liền thích xem dáng vẻ cô không làm sao được, hết cách với anh.
Tay cô trắng như tuyết mềm nhũn che ở trên miệng anh, anh vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô.
Diệp Tinh Bắc lập tức như bị điện giật rụt tay trở về, một cái tát vỗ vào vai anh, hai má đỏ lên: "Cố, Quân, Trục!"
Cố Quân Trục nín cười, vẻ mặt nghiêm trang, bả vai lại cố nén cười một tủng một tủng "Nói chuyện chính! Nói chuyện chính! Em có nghĩ muốn nhận anh trai cô hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.