Chương trước
Chương sau
Trong lòng Diệp Tinh Bắc cũng không chịu nổi. Vốn hôm nay Cố Quân Trục cùng cô hồi môn, là sẽ dạy dỗ một đám người nhà họ Giang thật tốt. Nhưng mà, bởi vì thân thế của Tiểu Thụ, trong lòng cô phát hoảng, làm gì cũng không hứng thú. Tạm thời cô buông tha một nhà họ Giang toàn người đê tiện vô sỉ kia.
Tương lai còn dài. Từ từ lăng trì bọn họ, so với chém ngay lập tức càng có thể làm cho bọn họ đau khổ! Ngồi trên xe, cô không nói một lời, tâm tình hạ xuống cúi đầu. Cố Quân Trục rất có hứng thú nghiêng đầu nhìn cô. Cô nhóc lớn lên tinh xảo, da thịt tuyết trắng, ngũ quan như họa, không hề tì vết, buồn bã ỉu xìudựa vào xe, giống mèo nhỏ chịu uất ức, làm người ta không nhịn được vuốt ve lông cô, dỗ cô vui vẻ.
Anh nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, duỗi tay xoa nhẹ đầu cô một cái, khóe môi hơi cong lên: "Cố Thiếu phu nhân, vừa rồi em có thể nói là uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, giẫm toàn bộ người nhà họ Giang lên lòng bàn chân, quả thực không cần nghĩ nhiều quá, sao vẫn không vui như vậy?"
Diệp Tinh Bắc ngăn tay anh, trừng anh một cái: "Nhìn bọn họ thấp hèn với tôi, tôi rất hứng thú, nhưng tôi đau lòng cho Tiểu Thụ...... Đều là lỗi của Bạch Mộng Loan, lại muốn Tiểu Thụ gánh vác hậu quả, quá đáng giận!"
"Mọi việc nên nghĩ theo hướng tích cực," Cố Quân Trục dựa người ra sau, hai chân ưu nhã bắt chéo, tư thái ung dung lười biếng: "Chỉ cần em và tôi giả làm vợ chồng, Tiểu Thụ chính là quý tử của chúng ta, sau này chúng ta sẽ cho nó cuộc sống hạnh phúc nhất, từ hôm nay trở đi, nó sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này!"
Diệp Tinh Bắc nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút không xác định: "Ý anh là, nói với Tiểu Thụ, tôi là mẹ ruột nó, anh là cha ruột nó?"
Cố Quân Trục nhướng mày: " không phải em vẫn luôn nói với Tiểu Thụ, em là mẹ ruột nó sao?"
Diệp Tinh Bắc trầm mặc gật gật đầu. Lúc ấy, cô lẻ loi một mình bị người nhà họ Giang đuổi ra khỏi nhà.
Mười sáu tuổi cô nuôi một đứa nhỏ tuy rằng thực sự vất vả, nhưng cũng may mắn có đứa nhở vẫn luôn bên cạnh cô, cô mới không cảm thấy chính mình bị toàn thế giới vứt bỏ. Đứa trẻ không cha không mẹ rất đáng thương,ví dụ như cô.
Cô không muốn đứa trẻ cô nuôi đáng thương như cô, cho nên vẫn luôn nói với Tiểu Thụ, cô là mẹ ruột của cậu bé. Sauk hi Tiểu Thụ lớn lên một chút, nhìn thấy các bạn nhỏ khác có cha có mẹ, mà cậu bé chỉ có mẹ, không có cha, cậu bé liền sẽ hỏi cô, vì sao các bạn nhỏ khác đều có cha, cậu không có cha.
Cô liền tiếp tục nói dối, nói cha cậu là người rất lợi hại, đang vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ bảo mật. Chỉ khi nhiệm vụ thành công kết thúc, cha cậu mới có thể trở về đoàn tụ cùng mẹ con họ. Ở nước ngoài con của gia đình đơn thân rất nhiều, Tiểu Thụ có cô , có bác, thật ra rất dễ dàng tiếp nhận lời nói dối của cô.
Nhưng hiện tại bọn họ về nước.Tỉ lệ ly hôn trong nước thấp hơn nước ngoài nhiều. Đại đa số em bé đềucó cha mẹ, em bé gia đình ly dị vô cùng ít.
Tiểu Thụ từng ngày lớn lên, cô nói dối, còn có thể duy trì thời gian bao lâu? Cô đnag lo lắng, nghe được Cố Quân Trục nói bên tai cô: "Một cái dối là dối, hai cái dối cũng là dối, nếu em đã lừa gạt Tiểu Thụ em là mẹ ruột nó, không bằng em liền nói cho nó, tôi là cha ruột nó, về sau chúng ta một nhà ba người tốt tốt đẹp đẹp sinh hoạt, đây không phải thực tốt sao?"
"......" Diệp Tinh Bắc có chút cạn lời, "Anh không cảm thấy như vậy quá đùa giỡn sao? Chúng ta hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp, anh lại tuyên bố với người ngoài Tiểu Thụ là con ruột anh, Tiểu Thụ liền sẽ có được quyền kế thừa của anh! Anh thật sự một chút đều không ngại sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.