Phan Hoàng đối với cô ngày càng nhiệt tình, cô cũng không còn xa cách với anh như trước. Mẹ cô biết chuyện của cô và Duy bà cũng không biết khuyên thế nào vì cô bảo cả 2 chia tay vì không còn hợp nhau. Dạo này Phan Hoàng ngày nào cũng chăm chỉ đưa cô đi làm, đón cô về. Hôm nay anh vẫn đưa cô đi làm như mọi khi.
“Tối nay em có bận gì không?” Phan Hoàng lái xe rồi quay sang nhìn cô.
“Tối nay làm việc xong em cũng rảnh. Có gì không anh?”.
“Anh muốn đi ăn với em, có được không?”.
“Ừm. Nhưng mà anh phải để em trả tiền” cô nhìn anh nghiêm túc nói.
“Anh mời mà, sao lại để em trả tiền” anh nhìn cô cười.
“Anh giúp em nhiều rồi. Phải để em cảm ơn anh chứ”.
“Mỗi tháng em đều trả lại tiền phẩu thuật cho anh mà, anh có giúp gì đâu”
“Lúc đó không có anh giúp đỡ kịp thời em cũng không biết phải xoay xở thế nào”.
“Nhưng anh không thích để con gái trả tiền”.
“Thế em sẽ không đi đâu”
“Sao em tính toán kĩ quá vậy? Sao này cũng là người một nhà thôi mà” anh chịu thua với độ rạch ròi của cô.
“Anh nói gì vậy?” cô nghe câu sau liền nhăn mặt nhìn anh.
“Được rồi anh không dành trả tiền với em nữa. Tối nay anh đón em rồi mình đi luôn nha”.
“Ừm” cô gật đầu đồng ý.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Sau khi làm xong anh đến đón cô. “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được” cô không suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vo-lan-nua/3049924/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.