Sáng hôm sau chỉ mới 6h sáng Phan Kiên đã chạy qua phòng ngủ chung với ba mẹ. Cậu bé thấy ba nằm ôm mẹ, cậu muốn nằm giữa ôm mẹ nhưng không còn chỗ.
“Mẹ, mẹ dậy chưa?” Cậu bé lay người gọi cô.
Diệu Ngọc trong giấc ngủ nghe tiếng con trai gọi cô lờ mờ mở mắt thấy con trai đứng cạnh giường cô hỏi “Con muốn ngủ với mẹ hả?”
Phan Kiên gật đầu “Đúng rồi ạ”
Diệu Ngọc quay sang nhìn Phan Hoàng đang dùng tay kê cho cô ngủ rồi cô lấy tay anh ra “Con vô giữa nằm nè”
Cậu bé đẩy ba ra được một chút liền nhăn mặt nói “Ba nặng quá mẹ ơi”
Cô nhích ra ngoài một tí để có chỗ cho con trai nằm “Con nằm thoải mái chưa?”
Phan Kiên xích qua được bên mẹ một xíu, chỗ cậu nằm cũng rộng hơn nên cậu vui vẻ nói “Dạ rồi ạ. Mẹ ngủ tiếp đi. Kiên ôm mẹ ngủ”
Cô gật đầu ngủ tiếp vì cũng còn say giấc.
8h Phan Hoàng thức giấc anh quay sang nhìn vợ nhưng trước mắt anh là con trai đang nằm trên tay anh và xoay người qua ôm vợ anh. Anh hôn mạnh đầu cậu bé khẽ cười nghĩ thầm
“Thằng tró này lúc nào cũng dành vợ của ba”
Vì anh cứ liên tục hôn khiến cậu thức giấc. Giờ này thường là giờ Phan Kiên đi học nên cậu cũng quen giấc dậy sớm. Anh thấy con trai thức giấc liền hỏi.
“Ba làm con trai thức giấc hả?”
Cậu bé gật đầu “Ba ngủ ngon không ba?”
Phan Hoàng nhìn con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vo-lan-nua/3049832/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.