Một năm sau. 
"Ha, rốt cuộc cũng "ra tù"!" Lâm Thư Ẩn duỗi duỗi cánh tay, sau đó vặn vẹo eo. 
"Thư Ẩn ca ca mỗi ngày chỉ nằm ở trên giường, ăn rồi lại ngủ, có ai ở từ mà sướng thế không?" Hứa Diệc Hàm che miệng cười. 
"Nếu không phải ngày đó sử dụng năng lượng gia truyền, kinh động đến ba mẹ, họ sẽ không chạy tới giam giữ anh một năm. Làm ta chán muốn chết mà." 
"Thư Ẩn ca ca nói như vậy không đúng, cô chú đều là vì tốt cho anh, anh không biết bộ anh dạng anh lúc đó nhìn dọa người như thế nào đâu." Hiện tại, Hứa Diệc Hàm nói đến sự việc ngày ấy vẫn còn có chút xúc động. 
Lâm Thư Ẩn vội nói: "Được, không nói việc này nữa, thế này không phải là tốt rồi sao?" 
"Vâng a." Hứa Diệc Hàm híp mắt cười rộ lên. 
Lâm Thư Ẩn đột nhiên cười thật tươi, quỳ một gối xuống, lấy ra một cái nhẫn đưa đến trước mặt nàng: "Tiểu thỏ, anh yêu em, hãy gả cho anh đi. Ba mẹ đã thúc giục anh rất nhiều lần, bảo anh tranh thủ rước em về nhà, miễn cho đêm dài lắm mộng." 
Hứa Diệc Hàm lập tức ngây ngốc tại chỗ, đột nhiên có trăm lại cảm xúc hỗn độn trong lòng. 
Cầu hôn! Việc này đồng nghĩa với việc, nhiệm vụ sắp kết thúc! 
Lâm Thư Ẩn dưới cơn tức giận đã đem Vương Tử đánh đến trọng thương, lại gặp phản phệ bị cự thú cắn nuốt, công lực giảm đi, về sau bị phế bỏ tư cách của một đuổi ma sư, giờ không rõ tung tích. 
Còn Tô Như lúc trước rắp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vi-tinh-phuc/1517263/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.