Kiều Vũ Mặc vừa ra khỏi phủ liền cảm thấy mí mắt dựt dựt, không biết vì sao mà trong lòng cảm thấy rất bất an. Đến cung, tinh thần vẫn dao động không ngừng, cảm giác như có vô số móng vuốt trên người mình cào loạn, đứng ngồi không yên.
Cảm giác này đến khi thượng triều càng thêm mãnh liệt, một cổ buồn bực dâng lên, trực giác được tôi luyện hằng năm trên chiến trường nói cho hắn biết, đã xảy ra chuyện!
Thái giám rốt cuộc cũng tuyên bố các quần thần có thể ra khỏi điện, Kiều Vũ Mặc không nhịn được nữa, hướng về cửa cung lao ra, không nói một lời, lập tức lên ngựa chạy ra ngoài.
Hầu phủ cách hoàng cung cũng không xa, nhưng hiện giờ Kiều Vũ Mặc cảm thấy, khoảng cách thật xa như vạn dặm, cho dù ra roi thúc ngựa như thế nào, tuấn mã chạy băng băng trên đường vẫn tính là quá chậm.
Trên đường phố có không ít người đang dọn hàng quán, người mua đi tới đi lui đột nhiên băng ra đường, Kiều Vũ Mặc cả kinh liền hãm chặt dây cương. Hắn tức giận nhưng cũng không thèm quát lớn, bỏ ngựa tại trận, nhảy lên mái hiên, một đường chạy về phủ như bay.
Tới Hầu phủ, hộ vệ cảnh giác, không đợi hắn lộ diện, mấy chục mũi tên hướng hắn bay đến, bị hai chân Kiều Vũ Mặc đá văng ra, một tay tóm lấy tên, bẻ gãy trong nháy mắt.
"Cút ngay!" Kiều Vũ Mặc đè nén tức giận, quá lớn một tiếng, hộ vệ nghe ra là thanh âm của Hầu gia, cuống quít chạy đi.
Kiều Vũ Mặc vẫn còn mặc triều phục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vi-tinh-phuc/1517235/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.