Ở Anh đã hai ngày nhưng vẫn không điều chỉnh được cảmgiác sai lệch về thời gian, lúc Dung Nhược tỉnh lại đã qua bữa trưa.
Hai, ba người giúp việc đang hút bụi, lau cửa sổ. Thấycô đi ra bèn vội vã dừng việc đang làm dở, bước tới chào đón.
“Bọn họ ra ngoài hết rồi à?” Cô nhìn về phía phòng VânTrạm.
“Vâng, đúng vậy. Trước khi đi cậu chủ có dặn khôngđược quấy rầy cô nghỉ ngơi. Giờ cô có muốn dùng bữa không?
“Vâng.”
Ngồi xuống bên bàn ăn, người giúp việc dọn bữa trưathịnh soạn ra, Dung Nhược ăn qua loa vài miếng. Hai ngày nay đều chỉ lúc ăn cơmtối cô mới gặp được Vân Trạm. Cô thật không ngờ, hành trình sang Anh thị sátcủa Vân Trạm cũng được sắp xếp chặt chẽ đến vậy, có điều, cứ thế này cũng làchuyện tốt cho cô.
Đêm hôm Vân Trạm phát bệnh, cô gần như không ngủ.Dường như đây cũng là lần đầu tiên cảm giác hoang mang và tranh đấu nội tâmmãnh liệt nổi lên trong lòng cô. Kế hoạch của cô liệu có nên tiếp tục haykhông; tương lai cô với Vân Trạm sẽ ra sao; Nếu chuyện lần trước lại diễn ra,liệu cô có thể giữ mình trấn tĩnh được hay không, hay là một ngày nào đó sẽ lạikhông cẩn thận, không khống chế được bản thân, tự làm lộ sự quan tâm và bí mậtcủa mình…
“Phiền cô thu dọn giúp, tôi ăn no rồi.” Đẩy ghế tựara, Dung Nhược đứng dậy, mang theo một bụng tâm sự rời khỏi bàn ăn.
Biệt thự của Vân Trạm ở Anh là một căn nhà nhỏ ba tầngtheo kiến trúc nước ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-van-noi-day/2176873/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.