Quán cà phê còn chưa tới giờ mở cửa kinh doanh, ngoạitrừ Hà Dĩ Thuần ra, chỉ có hai ba người phục vụ đang sửa sang bàn ghế. Bắt chéochân một cách tao nhã, cô cúi đầu lấy một bao Thất Tinh và một cái bật lửa màubạc ra.
“Tiểu thư à, ở đây cấm hút thuốc.” Vừa rút điếu thuốcra đã bị người ta cướp mất, Dung Nhược ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước tớitrước mặt.
“Dẫu sao cậu cũng là nửa chủ nhân ở đây đấy!” Hà DĩThuần kéo ghế ngồi xuống, khinh khỉnh liếc xéo gương mặt đang tỏ ra vô tội phíatrước. “Tớ không muốn khách vừa đến đã thấy chỗ này chìm ngập trong khói thuốcđâu! Mà cũng phải nói, cậu vốn đâu có nghiện thuốc lá, sao mới sáng sớm đã chạyđến đây hút thuốc?”
Nhún vai từ chối trả lời, Dung Nhược cười nói: “Thếthì cho tớ một cốc cà phê, giờ tớ đang cần nâng cao tinh thần.” Vừa nói, cô vừacướp lại điếu thuốc trong tay Hà Dĩ Thuần, mân mê trên tay mình.
“Nicotine với caffeine, cẩn thận chóng già đấy!”
“Không trẻ sẵn rồi, còn sợ gì nữa.” Một nụ cười nhẹtênh hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Cậu cứ mạnh miệng đi!” Cười khẽ một tiếng, Hà DĩThuần đứng dậy, bước tới quan sát khuôn mặt Dung Nhược một lát. “Chậc, chậc,rốt cuộc là ai ngược đãi cậu thế? Mới một tuần không gặp, mắt đã thâm quầng cảrồi.”
“Thế à?” Vô thức xoa xoa khuôn mặt, Dung Nhược nhíumày.
“Sao bảo là không quan tâm?” Hà Dĩ Thuần mỉm cười lắcđầu, con gái càng xinh đẹp lại càng chú ý đến dung mạo của mình, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-van-noi-day/2176860/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.