Khi cánh cửa được đẩy ra, Vân Trạm đang định chuyển từtrên giường sang chiếc xe lăn.
Thấy Dung Nhược bước vào phòng, cử động của anh hơicứng lại đôi chút, sau đó cánh tay dùng sức chống lên mép giường, chuyển ngườisang xe lăn.Vừa rồi phối hợp với chuyên gia phục hồi chức năng, vận động suốthai canh giờ, khiến động tác của anh lúc này có hơi cố sức, sau khi ngồi thẳngngười dậy, anh lặng lẽ nâng đôi chân không còn cảm giác của mình lên… Mặc dùVân Trạm luôn từ chối sự giúp đỡ của người khác, nhưng đây là lần đầu tiên anhcảm thấy toàn bộ quá trình này thật mệt mỏi và chậm chạp, chậm tới mức anhkhông muốn nghĩ xem ánh mắt bên cánh cửa kia dừng lại trên đôi chân mình baolâu… Mặt không đổi sắc, anh cầm tấm chăn mỏng bên cạnh, phủ lên đôi chân khuyếttật —— thứ mà anh trước đây vẫn luôn lờ đi chẳng hề để ý.
Mọi hành động khó nhọc của Vân Trạm đều lọt vào mắt côngay khi vừa bước vào cửa. Cánh tay anh run rẩy, tay cô cũng hơi run lên. Ngườigiúp việc đứng đợi bên cạnh giường với vẻ lặng lẽ và quy củ, cho dù nghe thấytiếng thở dốc nho nhỏ của Vân Trạm cũng vẫn không tiến tới giúp anh. Đây là sựkiêu ngạo của anh sao? Cô thầm than trong lòng..
Khi Vân Trạm chuyển người lên xe lăn xong, Dung Nhượcphát giác ra, từ nãy đến giờ, mình vẫn đang ngừng thở. Ngoài cửa sổ là ánh nắngchói chang, cô nhẹ nhàng khép chặt đôi mắt, bước lên phía trước.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Thực ra, lúc trưanhận được điện thoại của Vân Trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-van-noi-day/128806/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.