Ai nói được cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khi Vân Trạm nhờ lái xe giúp đỡ, ngồi lên chiếc xe lănchướng mắt kia, khi đôi chân vẫn mảnh mai như trước song lại mang theo vẻ yếu ớtkhó tả được giấu dưới tấm chăn, khi sắc mặt anh tái nhợt, hai hàng lông mi caulại; được đẩy ra khỏi quán cà phê ngay trước mặt cô, Dung Nhược cảm thấy tráitim mình như bị thứ gì đó không ngừng xé nát từng chút từng chút một, đầy đauđớn và rối loạn.
Sau khi Vân Trạm đi khỏi một lúc lâu, cô vẫn ngơ ngácngồi đó, nhìn chiếc ghế đối diện, nơi anh vừa mới ngồi.
Mãi tới khi một bàn tay ấm áp tới xoa xoa bờ vai cô.
“Kể cho tớ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ngẩng đầu,Dung Nhược nắm lấy tay Hà Dĩ Thuần, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và đau xót.
“Tớ cũng mới được biết hôm nay thôi.” Lắc đầu, Hà DĩThuần nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đơn bạc của cô. “Sau chuyện đó, tớ chỉ nghe nóiVân Trạm bị thương phải nhập viện, cũng chưa từng thấy anh ấy. Hơn nữa bìnhthường tớ với anh ấy cũng không liên hệ gì, thế nên sáng nay, lúc gặp tớ mớibiết anh ấy…”
“Vì chuyện lần đó à?” Dung Nhược nhỏ giọng thì thầm.Hôm đó, trước khi cô rơi xuống vách núi, quả có thấy Vân Trạm trúng đạn ngã lănra đất, nhưng thật không ngờ anh lại bị thương nặng như vậy!
“… Dung Dung.” Hà Dĩ Thuần cúi xuống, nhìn thẳng vàoDung Nhược, sắc mặt nghiêm túc: “Giờ, cậu còn định tiến hành kế hoạch của mìnhkhông?” Sau khi thấy Vân Trạm, cô thực sự không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-van-noi-day/128799/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.