Kết thúc cuộc họp cấp cao kéo dài suốt 3 tiếng đồnghồ, Vân Trạm một mình quay trở về văn phòng. Mới ngồi xuống, thì vừa lúc chuôngđiện thoại ngoại tuyến reo vang.
“Trạm, Tiểu Hân về nhà chưa?”
Vân Trạm tựa lưng vào ghế, trả lời câu hỏi của bạntốt. “Vừa về trưa nay.”
“Trưa nay? Ngay cả một cuộc điện thoại cô nhóc đó cũngkhông thèm gọi cho tớ!”
“Mình còn tưởng rằng cậu đã sớm quen ròi chứ, Cao Lỗi.Tính của Tiểu Hâm vốn luôn như vậy, không phải sao?” Vân Trạm khẽ nhếch môicười, anh hầu như có thể tưởng tượng ra, giờ phút này tên bạn thân ở xa tậnnước Anh kia đang có vẻ mặt buồn bực mà lại cam chịu như thế nào.
“…… Đúng vậy, từ trước đến nay cô ấy chưa từng bận tâmtới việc liệu tớ có lo lắng hay không…… Nhưng chẳng còn cách nào cả, đời tớ xácđịnh là chịu chết trong tay cô nhóc đó.”
Nghe vậy, Vân Trạm mỉm cười.
“Vậy cô ấy đã nói với cậu chưa, bọn tớ dự tính kết hônvào cuối năm nay đấy?”
Vân Trạm nhướng mày. “Kết hôn?”
“Ừ.”
“Con bé chưa nói. Nhưng chúc mừng cậu trước nhé!”
“Cám ơn! Đúng rồi, còn có một chuyện vui nữa……”
Gác máy, Vân Trạm đứng dậy đi tới trước mặt tườngkính. Nhớ lại những gì Cao Lỗi vừa nói, trong đôi mắt luôn luôn sâu thẳm, bìnhtĩnh, hiện lên ý cười — Cô bé từng luôn thích bám đuôi anh, rốt cục cũng đếnlúc lập gia đình.
Năm đó, khi anh cùng Vân Hân hủy bỏ hôn ước, những kẻngoài cuộc đều thi nhau đoán nguyên nhân, mà nhà họ Vân thì không đưa ra bất cứlời giải thích nào. Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-van-noi-day/128793/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.