Đinh Trình Hâm đầy mặt ôn nhu rót sữa bò cho Mã Gia Kỳ đặt ly sữa ấy vào tay anh, quanh thân hắn mang một tầng khí tức ôn hòa như có như không mềm mại bao bọc lấy anh, alpha trên mặt mang theo áy náy nói với anh:
- Tiểu Mã, thật xin lỗi mấy ngày vữa có lẽ tớ sẽ rất bận khả năng sẽ về rất muộn cậu tan làm về trước liền nghỉ ngơi sớm, đừng chờ tớ.
Mã Gia Kỳ uống một ngụm sữa, nghe hắn nói vậy ngỡ ngàng nhìn hắn rất lâu sau mới phản ứng kịp liền vội vàng đặt ly sữa xuống rồi nói không sao, khi biết Đinh Trình Hâm không ở gần mình được anh cảm thấy tủi thân vô cùng, từ lúc nào mà anh lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi. Đinh Trình Hâm lại bổ sung thêm:
- Đến ngày dùng thuốc tớ sẽ cố gắng về đúng giờ!
Mã Gia Kỳ câm lặng không biết lúc này phải nói gì mới đúng, Đinh Trình Hâm áp tay lên hai bầu má của anh từng chút một dụ dỗ anh:
- Cậu nghe tớ nói, thuốc kia không chỉ vì cậu mà còn vì cả chúng ta nữa, lẽ nào cậu muốn chúng ta trong sáng đến già sao? Ngoan, đừng sợ tớ sẽ mãi ở bên cạnh cậu!
Trong mắt Mã Gia Kỳ ánh lên tia sáng chập chờn nhưng bản thân anh cũng chẳng thể rõ cái ánh sáng ấy nó là cái gì nữa, là lo sợ là kháng nghị hay là cam chịu đây là gì thì anh đều không rõ, chỉ là rất lâu sau anh mới nghe được thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-thich/3374860/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.