Khoảng nửa tiếng sau khi uống ly nước, Nhất Phong cảm thấy cơ thể khó chịu, hắn kéo phần cổ áo ra chút cho bớt ngột ngạt.
Cả cơ thể như có kiến bò, hơi thở hắn phà ra nóng bừng. Đôi mắt lờ đờ nhìn chẳng rõ, Nhất Phong thở gấp chửi thầm.
“Khốn kiếp, cô ta bỏ gì vô nước rồi!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng An Đình ngọt nhạt vang lên.
“Nhất Phong! Nhất Phong em có chuyện muốn nói!”
Nhất Phong cố gượng bấm điện thoại gọi xuống cho tài xế, giọng hắn gấp gáp, hơi thở khó nhọc.
“Mau…chuẩn bị xe…cho tôi mau lên!”
Vài phút trôi qua, Nhất Phong nhìn ra bên ngoài thấy đèn xe đã chiếu sáng, giọng An Đình vẫn vang lên. Đầu óc hắn trở nên mụ mị đi, tiếng của An Đình tựa chất kích thích làm hắn khó chịu hơn.
An Đình đưa tay lên định gõ cửa tiếp thì Nhất Phong mở cửa, cô trông thấy bộ dạng hắn đã biết thuốc có tác dụng. Cố ý đưa tay vuốt ve gương mặt đỏ rần, cô nhẹ nhàng hỏi.
“Anh sao vậy? Bị sốt ư?”
Nhất Phong bị cái vuốt má ấy làm cho bấn loạn, nhưng hắn liền trợn mắt, căn bản người này không phải người hắn cần.
Hất tay An Đình ra, Nhất Phong nhanh chân rời đi, An Đình hốt hoảng ôm ghì hắn lại, cọ xát cơ thể vào hắn, đôi tay thon thả không ngừng xoa lấy cơ thể hắn.
“Nhất Phong anh đừng đi! Nhất Phong!”
Chợt Nhất Phong đưa tay mình lên cắn mạnh đến gần bật máu. Chút tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/3505754/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.