Hạ Linh khóc không ra tiếng, căn bản là chỉ có tiếng ú ớ phát ra cùng âm thanh khàn đặc nơi cổ họng. Cô chẳng phải không hiểu thân phận của mình, cũng chẳng phải muốn trở thành con dâu của một gia đình giàu có mà đu bám lấy Nhất Phong.
Bao lần cô muốn trốn thoát khỏi hắn, rồi chính hắn lôi cô lại cho cô hy vọng. Để rồi bây giờ…
Có lẽ bởi yêu hắn nhiều nên bây giờ nghe thấy hắn sẽ cưới người khác, khiến cô suy sụphoàn toàn, đầu óc và lồng ngực đau đớn trống rỗng.
Rồi bất chợt cô cười, Hạ Linh cười mà nước mắt vẫn chảy xuống đôi gò má, nếu Nhất Phong đã quyết định như vậy, há chẳng phải là chấp nhận để cô rời đi sao. Vậy tại sao lúc này cô lại không nỡ, lại day dứt khi hắn cưới người khác.
Hạ Linh bị trói, cô hết cười rồi khóc, khóc xong lại cười. Nhớ lại từ những ngày đầu tiên gặp hắn, nước mắt có, nụ cười có, cả máu của hai người cũng đã rơi xuống vì đối phương dù là lý do gì.
Khốn khổ.
Cuộc sống của cô đến mức này chắc chẳng có ai hơn cô nữa rồi. Dường như mọi điều không may, những gì đen tối nhất đều dành cho cô.
Người nọ lại nghe điện thoại, lần này hắn không bật loa ngoài, cô chỉ nghe hắn trả lời.
“Phải…phải làm thật sao ạ?”
“Vâng, tôi hiểu rồi…cậu Phong!”
Vừa tắt điện thoại, người nọ quay lại nhìn Hạ Linh, nhận ra sự lạnh lẽo trong đáy mắt người đang đứng, hắn ra lệnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/3480451/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.