Hôm ấy trời đêm đầy sao, nhưng trong ngôi nhà ấy có hai con người đang sống giữa giông tố.
Hạ Linh nằm trong vòng tay Nhất Phong, gương mặt cô và cả cơ thể vẫn còn lưu lại những vết tích của cuộc cưỡng đoạt khi nãy. Hắn cướp đi sự trong trắng tuổi xuân của cô trong nước mắt tủi hổ, cơn đau thấu tận tâm can cô gái khiến cô ngất đi mà đôi mắt vẫn ướt nhòe.
Nhật Nam trở về phòng, cậu đập vỡ mọi thứ trong phòng, tiếng va đập và còn lẫn tiếng khóc của Nhật Nam.
Cậu thương Hạ Linh, thương ánh mắt cầu cứu của cô, thương cánh tay với lấy cậu. Nhật Nam gục đầu trên gối khóc, có lẽ nào cậu lại yêu Hạ Linh rồi.
Vì sao trái tim cậu đau đớn đến vậy?
Bất lực đứng nhìn cô gái bé nhỏ bị anh mình cưỡng đoạt đi mà bản thân cô không thể phản kháng cũng chẳng thể kêu cứu.
"Hạ Linh...tôi xin lỗi..."
......................
Nhất Phong khẽ xoay người, hắn nhìn bên cạnh Hạ Linh vẫn còn thiếp đi, dường như chuyện này chẳng lạ với hắn.
Hạ Linh cử động, toàn thân cô ê ẩm, gương mặt bị hai cú tát đến giờ vẫn còn sưng đỏ. Cô không hoảng loạn khi nhận ra cả hai đã làm gì, cô chỉ thấy sợ người trước mặt, hắn thật kinh tởm.
Nơi hạ thân cô đau nhói khiến đôi chân cũng chẳng thể nhấc nổi, Nhất Phong chẳng nói gì, hắn đứng dậy để lộ cả cơ thể khiến cô gái đỏ mặt quay đi.
Hắn bỏ cô ngồi đó thơ thẩn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/2696830/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.