Bấy giờ Hồng Ngọc tức tối, cô vùng dậy gào lên.
"Cô ta có thai thì sao chứ? Ả đàn bà đê tiện quyến rũ cả anh và Nhật Nam thì chắc gì cái thai đã là của anh?"
Vừa dứt lời, Hồng Ngọc lại bị Nhất Phong tát thêm một cái, bà Ngọc Linh xót con liền lôi cô con gái đang rấm rứt khóc mà che chắn.
"Nhất Phong, cháu bình tĩnh, chuyện này...chắc là Hồng Ngọc không cố ý đâu!"
Nhìn sang bà Ngọc Linh, Nhất Phong lạnh nhạt trả lời.
"Không cố ý? Dù thế nào thì cô ta cũng đã hại chết đứa trẻ kia! Còn dám nói những ngôn từ như vậy!"
Nhật Nam đứng cạnh nãy giờ, trông thấy Hồng Ngọc bị tát có chút khó chịu nhưng cậu cũng chẳng lên tiếng.
Lúc này trong khi ông Nhất Lâm còn đang suy nghĩ về đứa bé đáng ra là cháu của ông. Thì Nhật Nam đã hỏi Hồng Ngọc.
"Hồng Ngọc, vì sao em lại nói Hạ Linh như vậy, cô ấy không phải là người..."
Hồng Ngọc ấm ức nhìn Nhật Nam trả lời.
"Anh đừng bênh cô ta. Rõ ràng hai người..."
An Đình im lặng từ nãy, khi này cô mới tiến lên trước kéo tay Hồng Ngọc ra phía sau mình.
"Được rồi Hồng Ngọc, chuyện này để sau đi."
"Chị, rõ ràng là cô ta..."
Hồng Ngọc bị An Đình cản lại thì vừa tức giận vừa xấu hổ vị bị ăn tát, liền vùng vằng bỏ đi lên phòng. Bà Ngọc Linh cũng chạy theo vừa chạy vừa gọi tên con gái.
An Đình nhìn theo Hồng Ngọc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/2696779/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.