Ngày hôm sau, lúc ChuThanh Thanh tỉnh dậy không khỏi hậm hực khi nhìn điện thoại đầu giường thấy đãhơn mười giờ - tối qua trước khi ngủ rõ ràng cô đã đặt ba cái đồng hồ báo thứckêu lúc tám giờ mà! Ở một mình ngủ muộn thì không sao, nhưng đây dù gì cũngđang ở nhờ nhà người ta…
Sau khi Chu Thanh Thanhrửa mặt cấp tốc xong, lúc mở cửa phòng lại không thấy bóng dáng Lâm Diễn – khôngbiết có phải anh đang ở trên lầu không?
Ồ, hình như trên mặt bàncó tờ giấy?
Đi tới cầm lên xem, trêngiấy là chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa: Sữavà bánh mì ở trong tủ lạnh, cô lấy ra bỏ vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn. Trưatôi sẽ không về ăn cơm, cô gọi đồ ăn ở ngoài là được. Nhớ phải cho Meo Meo ăn,Meo Meo ở trong phòng dành cho khách, thức ăn cho chó ở XXXX… Ừm, còn nữa,người nào đó phải cẩn thận đừng để bị Meo Meo cắn, nó vẫn chưa tiêm phòng dạiđâu.
Chu Thanh Thanh:>_
Hóa ra cô không chỉ làngười hầu, mà còn là người hầu cho chó! Còn nữa, nhìn cô ngốc thế sao? À không,phải là: Meo Meo đáng yêu như vậy, làm sao có thể cắn người được? Còn nữa, Lâmmỹ nam anh cần gì lải nhải nhiều thế…
Chu Thanh Thanh cũngchẳng buồn hâm nóng lại bữa sáng (thực ra Chu Thanh Thanh lặng lẽ coi nó nhưcơm trưa, cô làm gì còn tiền mà gọi đồ ăn ở ngoài? Hu hu hu… Xem ra ăn no rồiphải nghĩ cách đi kiếm tiền…). Trước tiên Chu Thanh Thanh đi tìm thức ăn chochó, sau đó sang căn phòng bên cạnh – nghe nói là phòng dành cho khách kiêmphòng của Meo Meo… o(╯□╰)o!
Quả nhiên, ổ của Meo Meoở ngay trong góc phòng. Meo Meo thấy Chu Thanh Thanh tiến đến, kêu meo meo haitiếng coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục hào hứng nghịch món đồ chơi của nó…Đúng vậy, chính là đồ chơi, một góc nhà đầy đồ chơi!
Chu Thanh Thanh vô cùngđố kị: “Hồi bé tao còn không có nhiều đồ chơi như thế!”
Sau đó đợi một lúc cũngkhông thấy Meo Meo phản ứng lại – cô lại có thể bị một con mèo nhỏ, à không,một con chó nhỏ coi thường…
Vì vậy Chu Thanh Thanhquyết định, hay là trước tiên mình cứ ăn no đã! =.=
Nhớ tới những suy nghĩtối qua trước khi chìm vào giấc ngủ, đúng thật, ngủ một giấc tỉnh dậy lại khôngcó cảm giác gì đặc biệt! Mỹ nam gì đó, ai mà chẳng thích? Những tâm tình khônghiểu được tối qua, chắc chắn chỉ là đại não của cô ngất tạm thời mà thôi.
***
Ăn xong bánh mì, uốngsữa, lại xem báo rồi lên mạng tìm thông tin tuyển dụng, lề mề đến hơn mười haigiờ, Chu Thanh Thanh mới lấy đồ ăn cho chó rồi giá lâm tới ổ vàng của Meo Meo –thật sự, so với chỗ ở thuê của cô trước kia, chỗ cô chính là ổ chó, còn của MeoMeo là ổ vàng!
Lúc này, quả nhiên MeoMeo bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt đối với cô – đúng ra là đối với đồ ăn trêntay cô, chắc là đói bụng rồi nên chẳng có tâm trạng chơi đồ chơi nữa. Nhưng khiphát hiện đồ ăn Chu Thanh Thanh mang đến là thức ăn của chó chứ không phải móncá ngon lành mà nó chờ mong, Meo Meo uốn éo hồi lâu rồi mới miễn cưỡng đi tớibắt đầu ăn.
Chu Thanh Thanh cũng ngồixổm xuống. Lại gần, thò tay giày vò lông trên người Meo Meo: “Có mà ăn là tốtrồi còn kén chọn! Chị đây cũng chỉ ăn bánh với uống sữa mà sống qua ngày hômnay!... Ai dà, đừng giãy giụa, để người ta sờ một tí… Hì hì, mềm mượt quá!”
Meo Meo tức giận, kiêungạo meo hai tiếng, tỏ vẻ ông không cần ăn! Sau đó lui vào trong chiếc giườngmềm mại của nó, nằm xuống, nhắm mắt lại, phản ứng Chu Thanh Thanh hoàn toànkhông ngờ tới!
Chu Thanh Thanh chưa từbỏ ý định, cầm lấy chổi lông gà, tiếp tục nghịch mũi Meo Meo: “Loại chuyệnxuyên việt này thật thần kỳ, trong cuộc sống thật sự không thể… Tao có hai suyđoán khá đáng tin cậy: một, mày là kết tinh tình yêu sau khi một con chó cưỡnggian một con mèo… Hai, mày là kết tinh tình yêu sau khi một con mèo cưỡng gianmột con chó…”
Rốt cục, Meo Meo khôngthể nhịn được nữa, mở to mắt, sau đó lườm Chu Thanh Thanh! Đúng vậy, cô khôngnhìn lầm, chính là ánh mắt khinh bỉ… =_=!
Hoạt động nội tâm của MeoMeo: trước tiên mặc kệ suy đoán của cô có phù hợp với nguyên lý khoa học haykhông, chỉ phân tích theo logic, thứ nhất, những chuyện trước khi tôi sinh ra,làm sao tôi biết! Thứ hai, cô nói cái gì mà “kết tinh tình yêu” thế mà lại bảocưỡng gian… Tổng kết: cô gái này đầu óc có vấn đề… Hãy trân trọng sinh mạng,tránh xa bệnh tâm thần!
Nhưng mà, buổi tối chủ nhânlại còn sang phòng cô ta! Hơn nữa còn ở lại rất lâu rất lâu… Meo Meo cảm thấyvô cùng ghen ghét, cho nên quyết định ghét tận gốc cái cô gái tranh mất sự chúý của chủ nhân của nó!(Khụ khụ, vậy, đây xem như là tranh đấugiữa các sủng vật?)
Thế là, cả buổi chiều,Chu Thanh Thanh và Meo Meo cứ thế đối địch ghét bỏ nhau cũng qua một ngày…
Đúng thế, ghét bỏ lẫnnhau! Xét về phần dáng vẻ nó rất đáng yêu, Chu Thanh Thanh vốn rất thích nó,nhưng Meo Meo thật sự quá không biết tốt xấu! Lại dám khinh thường cô! Hơn nữa,còn ngày càng quá đáng…
***
Buổi chiều, sáu giờ, lúcLâm Diễn về đến nhà, động tác mở cửa của anh không khỏi hơi do dự - nhớ tớinhững lời tối qua Chu Thanh Thanh gửi cho anh… À không, là gửi cho Liny. Điện…Lâm Diễn có phần không được tự nhiên.
Đêm đó trước khi thuêphòng, không phải anh đã nói rất rõ ràng với cô, tuyệt đối anh sẽ không vì giữahai người xảy ra quan hệ đó mà yêu thương cô hay là sẽ chịu trách nhiệm với côđó sao? Sao cô gái này vẫn còn như vậy! Đúng là bị coi thường xong lại vờ nhưkhông thấy… Mà anh còn chủ động dẫn cô về nhà… Cho nên không thể ngay lập tứcđuổi cô đi được! =_=!
Có điều, anh cũng hiểu rõđược sức quyến rũ vô địch của mình… Cũng đúng, nếu cô không có chút cảm tìnhnào với anh thì mới kì quái! (Mèotôi: tự kỷ quá! Không phải, người ta đây là hoàn toàn có khả năng tự yêu bảnthân mình… =v=)
Vậy thì, anh sẽ có lòngtốt thu nhận cô một thời gian ngắn, chỉ cần Chu Thanh Thanh đừng “tỏ rõ” tìnhcảm với anh quá, anh cũng sẽ tiếp tục giả vờ như không biết chuyện này. Nói nhưvậy, phải sống yên ổn một thời gian, đợi khi nào cô tìm được chỗ ở mới, anhnhất định sẽ khiến cô phải rời đi!
Hạ quyết tâm, cuối cùngđộng tác của Lâm Diễn cũng nhanh chóng lưu loát mở cửa.
Vừa vào nhà, Lâm Diễntrông thấy Chu Thanh Thanh đang chống cằm, có vẻ buồn rầu, lại hơi có chút tủithân, ngồi trên ghế sa-lông phòng khách chờ anh – bên cạnh ghế là va li của côtối qua mang đến!
Vừa trông thấy Lâm Diễnmở cửa bước vào, Chu Thanh Thanh bắt đầu vô cùng nhăn nhó – thỉnh thoảng lại ngẩngđầu lên rất nhanh nhìn liếc qua anh, sau đó lại cực kỳ nhanh nhìn sang chỗkhác, ngón tay trắng trẻo túm một góc áo, lắp bắp mở miệng: “Lâm mỹ nam, cảm ơnanh đã tốt bụng chứa chấp tôi một đêm… Nhưng mà, tôi quyết định không ở lại nhàanh nữa, hai chúng ta cô nam quả nữ, ở chung sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanhdanh của nhau! Cho nên, tôi vẫn nên dọn đi! Nhưng mà, nhưng mà…”
Anh có thể cho tôi mượntrước ít tiền được không? – Nhưng mà khó mở lời quá, anh bảo tôi phải nói thếnào đây? Hu hu hu ~~~~(>_
Không sai, trên cơ sởnhững thông tin mà Chu Thanh Thanh vừa trình bày, nhưng đến tai Lâm Diễn thìchuyện lại đi theo một hướng khác: Chu Thanh Thanh phát hiện tình cảm của côđối với anh đã trở nên quá sâu đậm, nhưng vì không muốn quấy rầy anh, cho nênmới hạ quyết tâm chủ động rời khỏi anh… Nhìn xem, trước mặt anh cô nói năngkhông lưu loát, thỉnh thoảng ánh mắt còn long lanh “đưa tình”!~
Tự động giải mã xong,gương mặt trắng nõn tuấn tú của Lâm Diễn hơi đỏ lên rất đáng ngờ - tuy khôngphải chưa từng nói chuyện yêu đương, thế nhưng, đối tượng là Chu Thanh Thanh –một cô gái thật sự quá đơn thuần ngốc nghếch – vì thế suy nghĩ của anh cũng đitheo hướng kì lạ, ngốc nghếch, giống như một cậu con trai mười mấy tuổi mớibiết đến vị tình đầu.
Vừa rồi anh lại có thểnghĩ đến chuyện đuổi cô đi! Thế nhưng giờ không cần anh đuổi, cô lại chủ độngmuốn đi, không hiểu sao Lâm Diễn lại không muốn – Chu Thanh Thanh tuy có hơingốc nghếch, những cũng rất tốt, cô gái tốt biết suy nghĩ cho người khác!
Lâm Diễn hắng giọng haitiếng nhằm che giấu nội tâm đang mất bình tĩnh, cố gắng giả bộ như rất lãnhđạm, nghiêm túc: “Đi gì mà đi? Người khác thích nói gì thì cứ nói. Hơn nữa, chodù người ta hiểu lầm quan hệ hai chúng ta là không thuần khiết gì đó, vậy cũngchẳng có gì oan uổng – giữa chúng ta vốn đã không thuần khiết rồi.”
Chu Thanh Thanh: … o(╯□╰)o! Mỹ nam đại nhân, xin đừng dùnggiọng điệu vô cùng điềm nhiên đó để nói tới loại chuyện vô cùng… mập mờ này, cóđược không?
Nhưng mà, thanh danh gìchứ, cô vốn cũng không quan tâm, chính theo lời Lâm Diễn, “Người khác thích nóigì thì cứ nói”. Thế nhưng, điều quan trọng cô muốn nói là: “Nhưng mà, nhưng mà,có ý kiến với tôi không phải là “người khác” gì cả, mà là thú cưng bảo bối nhàanh đấy!”
Tư duy của Lâm Diễn chưatheo kịp: “Cô có thể có ý kiến gì với chính mình chứ?... Ăn no nhàn rỗi khôngcó việc gì làm đúng không, thật đúng là lắm chuyện!”
Chu Thanh Thanh có mộtloại cảm giác ông nói gà bà nói vịt, đành phải khua tay múa chân, chỉ vào cánhcửa phòng dành cho khách đang đóng chặt: “… Tôi nói chính là Meo Meo nhà anhđấy! Nó không thích tôi! Nó muốn đuổi tôi đi! Anh không biết, lúc chiều, tôi ởphòng khách xem ti vi, BLABLA… Meo Meo lại còn cắn góc áo của tôi, cố sức kéotôi ra phía cửa! Anh xem đi, góc áo của tôi đều bị nó cắn nát rồi!” >_
Nếu không phải cô khákhỏe, sống chết trụ vững ở trận địa, cuối cùng còn thành công nhốt Meo Meo vàophòng dành cho khách, thì có lẽ thật sự cô đã quang vinh trở thành một ngườikhách bị một con chó nhỏ “đuổi ra khỏi cửa”…
Thế nhưng, về sau, nghethấy tiếng Meo Meo ở trong phòng dành cho khách kiên trì không ngừng cào càocửa, Chu Thanh Thanh lại cảm thấy rất hổ thẹn và đau lòng – sao cô lại đi giằngco với một con vật nhỏ chứ? Cô đã bị người ta ghét, đến một con vật nhỏ cũngkhông chào đón cô sao?
Hu hu, cô vẫn nên chủđộng rời khỏi đây thì hơn… Chào tạm biệt hẹn gặp lại, tôi chỉ được ở căn phòngmặt hướng ra biển, băng thông rộng 4M có một đêm… T-T…
…
Vì vậy mới có một mànnày. =_=
Sau khi Chu Thanh Thanhnói xong, căn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Chân tướng sự việc thậtsự khiến Lâm Diễn rất muốn cười phá lên, thế nhưng… Điều này cũng nói rõ, nhữngsuy đoán trước đó của anh đều là sai lầm, tất cả cũng chỉ là anh tự đa tình –anh không thể nào cười nổi.
Khóe miệng Lâm Diễn khẽrun run – cái loại ức chế không thể làm gì được, anh nghi ngờ một ngày nào đó,miệng anh sẽ bị Chu Thanh Thanh làm cho méo xệch. =_=!
Nhưng mà con vật mèokhông ra mèo chó không ra chó kia cũng hơi tinh quái, ừm, nhìn vào chỉ số thôngminh, quả thực có cao hơn Chu Thanh Thanh! Để vật cưng mới (=_=! ) không bị nóbắt nạt, có lẽ anh nên bắt nó ra đi?
Thật lâu sau, Lâm Diễnbất đắc dĩ: “… Chu Thanh Thanh, cô đừng khôi hài thế có được không?”
Chu Thanh Thanh vẫn đầymột bụng bực tức và tủi thân: “Rõ ràng tôi rất nghiêm túc, rất đứng đắn đượcchưa!”
Xác định Chu Thanh Thanhtạm thời sẽ không đi – muốn đi thì đã phải đi trước khi anh về! Nói tóm lại,chỉ là chuyện tranh giành tình cảm giữa các vật cưng mà thôi, cô lại còn làm ầmĩ lên với anh.
Lâm Diễn định đi vào bếpcất túi đồ mà nãy giờ vẫn cầm trên tay, vì vậy vừa đi về hướng phòng bếp vừahỏi Chu Thanh Thanh: “Đói bụng chưa? Ừm, tối nay làm cá cho cô ăn.”
Một ngày chỉ ăn bánh mỳvới uống sữa, cộng với cả buổi chiều “đại chiến” với Meo Meo, sao có thể khôngđói bụng? Chu Thanh Thanh lập tức ném tất cả những chuyện canh cánh trong lòngtrước đó ra sau đầu, rất là chân chó theo sát Lâm Diễn đi vào phòng bếp, đôimắt trông mong chờ đợi, hỏi: “Anh mua thức ăn rồi à? Anh biết nấu cơm? Thật sựquá quá quá… quá tốt! Tuy trước nay tôi không thích ăn cá, nhưng mà, tôi quyếtđịnh, tối nay sẽ phải ăn sạch bách chỗ cá đó, không để lại một chút nào cho tênkia!”
Lâm Diễn: “…=_=|||”
Từ đây có thể thấy được,trong một căn nhà, có hai sủng vật đều mang thuộc tính đáng yêu (?),cũng khôngphải là chuyện tốt gì…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]