Hôm sau, Chu Thanh Thanhchính thức đi làm ngày đầu tiên.
Lúc Chu Thanh Thanh ngủdậy đã hơi muộn, tối qua vì bận rộn “việc nào đó” mà quên đặt đồng hồ báo thức,là Lâm Diễn đã gọi cô dậy.
Đúng tám giờ, nhà LâmDiễn, trên bàn cơm.
“Anh đưa em đi làm nhé?”Lâm Diễn đã ăn xong bữa sáng, đang bận rộn những vẫn ung dung nói.
Căn nhà này của Lâm Diễnmặc dù vị trí địa lý tốt, nhưng lại ở ngoại thành, cách rất xa nơi làm việc củaChu Thanh Thanh. Thêm nữa đây lại là khu nhà giàu, không có trạm xe buýt, phảiđi bộ tầm mười phút mới có một trạm, mà nếu mỗi ngày đều gọi xe thì tốn kémquá! Nếu có thể đi nhờ xe Lâm Diễn, vậy không còn gì tuyệt hơn…
Chu Thanh Thanh nghexong, suýt chút nữa đã định há miệng nói, được được! Nhưng mà… Lâm Diễn đưa côđi làm, cũng có nghĩa là tiếp đó hai người sẽ cùng ở chung trên xe hơn nửa giờđồng hồ… Không thể tránh được khiến cô nhớ lại ấn tượng sâu sắc vô cùng rõ ràngtối qua… Cô sẽ rất ngại có được không!╮(╯﹏╰)╭
Nhưng mà, tại sao LâmDiễn lại có thể bình tĩnh và thản nhiên như thế? ~~o(>_
Bây giờ thực sự cô chỉcần liếc anh một cái là đã cảm thấy ngại ngùng, những xấu hổ thẹn thùng tối quabị cô bỏ quên, lúc này tất cả đã chạy về hết.
Chu Thanh Thanh mất tựnhiên cúi đầu, cố gắng gặm bánh mì, sau đó uống một ngụm sữa bò âm ấm, nhỏgiọng nói: “Không, không cần làm phiền anh đâu! Như thế ngại quá, em gọi xe làđược rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/2360728/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.