Sự run rẩy lạ lẫm khiếnChu Thanh Thanh say đắm không còn suy nghĩ được gì, chỉ còn lại những tiếng thởdốc, cô nhíu đôi mày thanh tú, nắm chặt vạt áo Lâm Diễn, khó chịu lẩm bẩm nói:“Đừng… Đừng như vậy… Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói…”
“Từ từ nói?” Lâm Diễn phìcười, hơi thở nóng rực phả bên tai mẫn cảm của cô, lại dẫn đến một trận runrẩy. “Anh không cho rằng năng lực nhận thức đáng chết của em có thể nghe hiểuđược! Cho nên, vẫn là dùng hành động để bày tỏ sẽ thực tế hơn.”
Còn ba chữ buồn nôn đó,cả đời Lâm Diễn chưa từng nói, cũng cảm thấy không cần phải nói ra miệng. Cònvề những thứ dỗ ngon dỗ ngọt, anh lại càng không để tâm, nếu làm mà hiểu đượcthì cứ làm! Anh nghĩ lời hứa nói ra, nếu một ngày nào đó không thực hiện được,sẽ chỉ khiến người ta chê cười!
Trong lòng Lâm Diễn làmmột phép tính nhỏ: Ừm, đợi cô ấy có bầu, anh sẽ tóm cô vào lễ đường, đến lúc đórồi sẽ hiểu! Không hiểu thì cũng không đổi ý được nữa!
—— xen ngang ——
Mèo tôi nghi hoặc: Lâm mỹnam, anh dám không thổ lộ… Vậy lúc trước anh với cái cô Lam Lan kia làm thế nàobắt đầu qua lại?
Lâm Diễn khinh bỉ: Cô ấythổ lộ trước, nói muốn làm bạn gái của tôi… Tôi nói, được, sau đó thì ở bênnhau.
Mèo tôi: … o(╯□╰)o! Vậy tại sao hai người chia tay?
Lâm Diễn tiếp tục khinhbỉ: Đương nhiên là cô ấy nói phải đi… Sau đó, tôi nói, được.
Mèo tôi: Không nói đượcgì, ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/2360714/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.