Chương trước
Chương sau
Chị Lâm, à không, mẹ Lâmchột dạ cười khan: “À, ha ha ha… Chẳng còn cách nào, ai bảo tôi đây trời sinhkhó lão hóa, nhìn qua không có vẻ già chút nào? Trải nghiệm một chút cảm giácbị khách hiểu nhầm là chị gái của đứa con bất hiếu nào đó cũng không tệ!” Nóixong còn khoa trương sờ sờ da mặt mình.

Lâm Diễn trừng mắt, caogiọng gọi: “Thanh Thanh, lại đây, đừng tiếp xúc quá nhiều với kiểu phụ nữ có sởthích kỳ quái này, tránh nhiễm phải thói quen xấu.”

Mẹ Lâm nổi giận, thằngcon chết tiệt này đúng là vẫn như vậy, khiến người khác không thể nào thíchnổi, cái gì mà người phụ nữ kỳ quái với cả thói quen xấu? Tôi là mẹ anh đấy! Bàvội vàng đứng dậy kéo cánh tay Chu Thanh Thanh đang chuẩn bị đi về phía LâmDiễn: “Nhóc Thanh, sao con lại nghe lời nó thế, nó bảo gì con cũng làm theo à?Phụ nữ là phải có chủ kiến và khí phách của riêng mình, nếu không thì về saucon sẽ không có địa vị gì trong cái nhà này! Sau này không có việc gì cũngthường xuyên tới đây đi theo ta, ta sẽ dạy con mấy chiêu ‘quản lý chồng’!”

Lúc này không còn ai sungsướng hơn Chu Thanh Thanh, “chị Lâm” “xinh đẹp dịu dàng thấu hiểu lòng ngườicùng chung chí hướng” lại chính là “mẹ chồng ác độc” mà cô đang chờ đợi!

“Quản lý chồng”? Nghevậy, sắc mặt Lâm Diễn tối sầm, đi tới kéo phắt cánh tay còn lại của Chu ThanhThanh, dùng hành động để cho thấy anh không hề đồng ý một chút nào với đề nghịcủa mẹ già nhà mình, “Về nhà với anh.”

Mẹ Lâm rất vô lại, dùngcả người ôm chặt cánh tay Chu Thanh Thanh: “Về nhà cái gì? Đây chính là nhà củahai đứa!”

Tay trái tay phải đều bịmẹ Lâm và Lâm Diễn lôi kéo, Chu Thanh Thanh còn chưa kịp sung sướng đã khócròng chạy vội, /(ㄒoㄒ)/~~ đây là tình huống kiểu gì vậy?Người ta đều là đàn ông bị kẹt giữa mẹ và vợ, vì sao tình huống phổ biến trênkhắp Trung Quốc lúc áp dụng lên cô thì lại biến thành cô kẹt giữa mẹ chồng(tương lai) và ông xã (tương lai) thế này? o(╯□╰)o

Chu Thanh Thanh đang cânnhắc xem bên nào không thể đắc tội hơn, Lâm Diễn đã âm trầm cười lạnh: “Em xácđịnh không đi theo anh? Đừng quên là ai mỗi ngày nấu cơm cho em ăn…”

Chu Thanh Thanh lập tứcvô cùng hiên ngang lẫm liệt nói với mẹ Lâm: “Chị Lâm… Ặc, không phải, là bácLâm, chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian ạ!” Sau đó dùng đôi mắt nhỏ sáng longlanh để truyền đạt những lời cô không dám nói ra miệng: bản thân không đủ mạnhmà lại khiêu chiến với thế lực hung ác là vô cùng không sáng suốt, vì vậy cháuphải áp dụng chiến lược quanh co vòng vèo, quanh co vòng vèo ~!

Lâm Diễn mặc kệ hai người“mắt đi mày lại”, dù sao thì mẹ mình với con dâu tương lai đã được như thế này,trái ngược hẳn với dự đoán của anh “Mẹ không thích Thanh Thanh, nhân lúc anhkhông biết đã gây khó dễ cho cô, thậm chí có khả năng sẽ uy hiếp Thanh Thanhphải rời xa anh”, cho nên anh ngoài mặt thì ủ rũ, nhưng trong lòng đang vô cùnghưng phấn khi hai người có thể hòa hợp như vậy.

Ánh mắt Lâm Diễn lơ đãngquét tới mặt bàn vẫn còn bày đầy sách báo, chú ý thấy trong đó có một quyển ởgóc bàn còn chưa kịp khép lại, mà trên đó là bức ảnh của một “bé gái” bảy támtuổi, ngũ quan trông rất giống anh, mặc một chiếc váy công chúa có viền renxinh xắn, vẻ mặt đang rất không tình nguyện trừng mắt…

Sắc mặt Lâm Diễn lập tứcđen như đít nồi, “Người, phụ, nữ, đáng, chết! Sao mẹ vẫn còn giữ tấm hìnhnày!!! Không phải mẹ nói kể cả phim ảnh đều đã tiêu hủy hết rồi sao?”

Mẹ Lâm nhìn theo ánh mắtLâm Diễn thấy bức hình kia, sau khi nhìn rõ vội vàng buông cánh tay Chu ThanhThanh, lùi lại mấy bước như bị điện giật, cũng kinh ngạc kêu to: “Sao quyển nàychưa gập lại nhỉ?” Sau đó trừng Chu Thanh Thanh từ xa như oán trách, bởi vìquyển đó để khá gần vị trí Chu Thanh Thanh ngồi…

Chu Thanh Thanh rất vôtội: “Chị Lâm… Khụ khụ, bác Lâm không phải đã nói đây là ảnh chụp hồi bé củabác sao? Em thấy chẳng có vấn đề gì nên không nghĩ phải khép lại…”

“Làm sao có thể? Hồi béta làm gì có chiếc váy xinh xắn như vậy? Ha ha ha… Thực ra đó là Lâm Diễn hồibé, ta bắt nó mặc đồ con gái rồi chụp ảnh…” Mẹ Lâm vừa nói chân vừa bước vềphía cửa phòng.

Nếu không phải Chu ThanhThanh kịp thời ôm chặt cánh tay anh, nếu không phải nghĩ tới kia là người mẹ đãsinh ra mình, nếu không phải dè chừng ông bố sẽ tức lộn ruột tìm anh tính sổnếu làm đau bà xã của ông, Lâm Diễn thật sự muốn đánh cho người phụ nữ kia mộttrận không thể sống nổi.

Nhìn thấy ánh mắt muốngiết người của con trai nhà mình, mẹ Lâm rất vô trách nhiệm chạy ra ngoài rồiđóng sầm cửa lại, hơn nữa còn rất vô đạo đức khóa trái từ bên ngoài! Để con dâutương lai dập tắt lửa đi đã rồi mới cho bọn chúng ra ngoài! ~ヽ(ˋ▽ˊ)ノ – Gian phòng này là thưphòng cá nhân của bà, để đề phòng người khác nhìn trộm kho tàng bí mật, cho nênbên ngoài cũng trang bị một ổ khóa. Bà đã phải một khóc hai làm loạn ba kiêntrì thực hiện tuyệt chiêu trên giường, ba Lâm mới không thể lay chuyển được,đành phải mắt nhắm mắt mở, khụ, ngầm đồng ý.

*

Chu Thanh Thanh nhìn bứcảnh trên mặt bàn, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc củaLâm mỹ nam, khỏi cần nói, đúng là giống thật! ~ Nhưng mà rõ ràng là ngũ quangiống nhau, sao hồi bé anh mặc đồ con gái lại “xinh đẹp” như vậy, rồi lớn lêncũng chính anh mặc đồ nam lại phong độ tuấn tú, tuyệt không hề có nét nữ tính?

Không biết với diện mạohiện giờ của Lâm mỹ nam mà mặc đồ con gái sẽ có hiệu quả thế nào?

Váy dài hiện đại lộng lẫyđẹp hơn, hay trang phục cổ điển thướt tha đẹp hơn?... Chu Thanh Thanh lắc lắcđầu, không được, chỉ nghĩ thôi mà nước miếng đã muốn chảy ròng ròng ~~!

Ánh mắt giết người củaLâm Diễn như muốn xuyên thủng cánh cửa bên ngoài biết rõ là đang có người nghetrộm kia, nhưng sau khi khôi phục lý trí, anh nhanh chóng tiến hành phân tích,Lâm Diễn đưa mắt chuyển sang đồ đệ kiêm heo cưng kiêm bà xã tương lai nhà mình– đây là thời cơ tốt để xóa đi hai chữ dư thừa phía sau trong thân phận “bà xãtương lai” của cô ~!

Nâng cánh tay còn lại, vôcùng dịu dàng vuốt ve tóc cô, xúc cảm vẫn mềm mại, mượt mà như trước, sau đóanh thuận thế ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, rất kiên nhẫn dẫn dắt: “Đang nghĩgì vậy, nhập tâm như thế?”

Thực ra nhìn bộ dạng ngơngẩn đảo mắt giữa anh và tấm hình của cô là anh đã đoán ra cô đang nghĩ cái gì,nhưng, bây giờ làm quá lên sẽ chỉ khiến cô cảm thấy anh “thẹn quá hóa giận”,anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm…

Chu Thanh Thanh ngơ ngácthành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nghĩ đến dáng vẻ của anh bây giờ mà mặcđồ con gái.”

Khóe miệng Lâm Diễn giậtgiật, nhóc con này, quả nhiên đã bị bà mẹ đáng chết kia làm hư rồi… = = Nhưngmà hình như cô vốn đã không bình thường.

Màn cầu hôn lãng mạn đãchuẩn bị sẵn sàng, Lâm Diễn lập tức xoắn xuýt, địa ngục đang bày ra trước mắt,nhảy hay không nhảy, đó là một vấn đề!

Chu Thanh Thanh hoàn toànkhông nhận ra điều gì bất thường, tiếp tục biểu đạt sự kích động trong lòng:“Thực ra, ảnh chụp hồi bé của sư phụ và Tô tiểu thụ thật sự rất hợp nhau! ~ Đẹpđôi quá ~ đáng tiếc… Tô tiểu thụ thật thiếu kiên định, sao lại chỉ vì anh kếtđôi với Lam Lan mà đi tìm người đàn ông khác chứ? Nếu cậu ta một mực bám lấyanh, thì bây giờ đã ‘đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh rồi’ [1]…”

[1] thủ đắc vân khaikiến nguyệt minh: chỉ những người có lòng kiên trì đợi một ngày mây tan sẽ thấyvầng trăng sáng.

Lâm Diễn mãi mới hiểu Tôtiểu thụ là chỉ Tô Kế, cái gì? Ảnh Tô Kế mặc váy con gái chụp với anh cô cũngnhìn thấy? Mẹ, mẹ nhất định phải chết, Lâm Diễn nghiến răng căm hận.

Sau đó tự động giải nghĩalời nói của Chu Thanh Thanh: Nếu anh coi trọng Tô Kế nhà anh thì cậu ta sẽkhông cướp mất Hàn Duệ thân yêu của em… Vẻ mặt Lâm Diễn nháy mắt từ giày vòchuyển thành cương quyết: “… Em đừng hòng! Em với anh mới là một nhà!” Sau đócúi đầu mạnh mẽ hôn lên cái miệng ồn ào của cô gái nào đó!

Chu Thanh Thanh nhanhchóng bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, thân thể mềm nhũn túmchặt vạt áo trước ngực Lâm Diễn, sợ đứng không vững ngã xuống thì mất thể diệnlắm.

Nhưng mà… Tại sao cáikhuy áo sơ mi hàng hiệu có giá còn hơn cả một tháng lương của cô lại có chấtlượng kém thế này?

Cô lại kéo đứt cả khuy áoLâm Diễn rồi, đến lúc ra ngoài mẹ Lâm với người hầu của Lâm gia sẽ đều biết côđã làm “chuyện tốt” gì! Mất, mất mặt quá! >_

Gương mặt anh tuấn củaLâm Diễn hơi nhếch lên nụ cười chế giễu, giải nghĩa động tác của cô gái nào đóthành: “Hóa ra em khao khát anh đến thế cơ à?”

Chu Thanh Thanh cúi gằmkhuôn mặt đỏ bừng, ồn ào giải thích: “Rõ ràng là do áo của anh chất lượng kém…”

“Ha ha, vậy lần sau anhđổi thành áo có thể chịu sức giày vò, để không quấy rầy nhã hứng của bảo bốiem…”

Chu Thanh Thanh: “… Sưphụ anh hư hỏng!” Lúc nào cũng xuyên tạc ý của cô. >_

Lâm Diễn như bị câu nóikinh điển trong các bộ phim H làm cho chấn động, rất nhanh vô cùng bình tĩnhnói một câu còn kinh điển hơn: “Anh còn có thể hư hỏng hơn một chút nữa…”

Đồng thời bắt đầu cởiquần áo trên người cô gái nào đó.

Chu Thanh Thanh giậtmình: “Không được, đây là thư phòng của mẹ anh… Ưm, em đã bảo không muốn rồi,anh, ở chỗ nào anh cũng có thể động dục cầm thú được! @#$%&*^…”

Khụ khụ, heo cưng nào đóđã nổi giận, không biết lựa lời mà nói!

Lâm Diễn vừa cởi khuy áo,vừa nghiêm túc giáo dục heo cưng nhà mình: “Mắng chửi người khác là khôngđúng.”

Chỉ chốc lát, Chu ThanhThanh không còn rảnh rỗi để mà mắng chửi người khác nữa, cô còn đang bận chuyệnkhác: “Ưm… Hưm… A… Hơ…”

Lửa giận dần dần biếnthành dục hỏa, Lâm mỹ nam mơ mơ màng màng nghĩ: Tỏ tình với cầu hôn lãng mạncái gì, coi như hết, anh không tin em đã trở thành mẹ của con anh mà còn có thểkhông gả cho anh!

Sinh một đứa ném cho mẹchơi, bà mới không tranh giành con dâu với anh nữa… Ừm, sự nghiệp tạo người rấtquan trọng! ヽ(ˋ▽ˊ)ノ

*

Màn ảnh cuộc gặp mặt lầnsau của mẹ chồng con dâu tương lai sẽ là, mẹ Lâm cầm chổi lông gà đuổi giếtthằng con bất hiếu nhà mình, nhưng lại sợ làm bị thương con dâu tương lai màcon trai mình tuyên bố là có khả năng đang mang thai cục cưng, đành không thểkhông ngượng ngùng thu tay lại.

Trên đường về nhà, ChuThanh Thanh ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Lamborghini màu bạc của Lâm mỹnam, xấu hổ đỏ mặt, lúng túng nói: “Anh, sao anh có thể, làm, làm cái chuyện đótrong thư phòng của bác gái chứ… Hơn nữa còn hủy hết tài sản riêng tư, ảnhchụp, manga, tiểu thuyết, đĩa phim của bác…”

Hiểu vì sao mẹ Lâm sẽ cầmchổi lông gà đuổi giết con trai nhà mình rồi chứ.

Trong đó có rất nhiều báuvật số lượng hạn chế mà cô chỉ nghe qua chứ chưa từng được nhìn thấy! Cho dùanh không đồng ý để mẹ xem những thứ đó thì để lại cho cô chứ… À, tặng chongười khác hay bán lấy tiền cũng được! Hu hu ~~~(>_

Ánh mắt lạnh lẽo hìnhlưỡi dao của Lâm Diễn bay tới, “Những cái đó bị hủy, em cảm thấy rất đáng tiếcsao?”

Chu Thanh Thanh gật gậtđầu. Đâu chỉ là đáng tiếc, thực sự là rất đau lòng. Ba Lâm trên lý thuyết còncổ hủ hơn con trai của mình nhiều, vậy mà còn có thể “ngầm đồng ý” cho bà xãthân yêu của ông có một thư phòng nhỏ, chỉ cần mẹ Lâm cam đoan sẽ không vì sởthích này mà không quan tâm tới ông. Nhìn lại, sư phụ nhà cô quả thực là bạochúa độc tài không có đạo lý! ~

Lâm Diễn hắng giọng mộtcái không rõ ý tứ: “E hèm?”

Chu Thanh Thanh lập tứckiên định lắc đầu.

Sau đó, cả hai người đềutrầm mặc. Loại trầm mặc này, không giống với loại trầm mặc bình thường giữa haingười không nói lời nào cũng không cảm thấy ngại ngùng.

Trong xe, cả hai ngườiđều có tâm sự riêng.

Cho đến khi tới nhà, LâmDiễn dừng xe lại. Chu Thanh Thanh đưa tay mở cửa xe, Lâm Diễn lại đè tay côxuống.

Chu Thanh Thanh dùng ánhmắt biểu đạt nghi vấn của mình, nhưng không mở miệng, đối với sự ngang ngượcđộc đoán của Lâm Diễn, trong lòng cô vẫn hơi tức giận, chỉ là do gần đây đãquen với tính cách của ai đó, khiến cô giận mà không dám nói gì.

Lâm Diễn thở dài: “Thựcra anh cũng không phản đối sở thích đặc biệt của em đến mức đó, nhưng mà, anhkhông thể dễ dàng tha thứ chuyện em coi anh là một trong số các đối tượng YYcủa em. Như vậy khiến anh không có cảm giác an toàn. Cảm giác đối với em, anhcó cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu có người tranh giành anh với em,chỉ cần người kia rất đẹp trai hay là mỹ nam, hợp với sở thích và thẩm mỹ củaem là dường như em có thể hai tay dâng anh lên cho người đó.”

Chuyện như thế này đã xảyra một lần trong hôn lễ bất thành của cô, anh không thể không lo lắng.

Chu Thanh Thanh nghexong, hai mắt đã đỏ hoe, hóa ra cô đã vô tình khiến sư phụ bất an như thế. “Sưphụ, sẽ không đâu, anh không thích, em hứa về sau sẽ không bao giờ… YY anhnữa!”

“Nhưng mà vừa rồi tronglòng em không vui, thậm chí rất có thể còn nghi ngờ chúng ta không hợp nhau.”Có lẽ không nghiêm trọng như vậy, đây là anh cố ý nói cho nghiêm trọng, đề phòngcô bây giờ chịu áp lực nhưng về sau lại vẫn có suy nghĩ đó.

“Em, em chưa từng thíchmột người nào như thế. Sự yêu thích này không giống với sự yêu thích đối vớianh Hàn ngày trước. Cụ thể không giống ở chỗ nào thì em cũng không nói được.

Ngày đó em chọn buôngtay, là vì em biết rõ anh ấy không yêu em, mà em, cũng không phải không thểkhông có anh ấy. Nhưng, em ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, không có anh em sẽthành ra như thế nào, tóm lại chắc chắn sẽ chẳng còn tâm tư mà nói chuyện yêuhay không yêu, ngủ chắc chắn sẽ không ngon, ăn cơm cũng sẽ không ngon miệng.Anh ở trong lòng em, đã trở thành không thể thiếu.

Cho nên, nếu một ngày nàođó, anh phát hiện không thể nào tha thứ được cho những khuyết điểm của em, vậythì anh hãy nói cho em biết, em sẽ cố gắng sửa. Không cho phép tự nhiên mộtngày nói với em, anh không quan tâm em nữa, em nhất định sẽ sống chết bám dínhlấy anh không buông.”

Chu Thanh Thanh nói xong,nước mắt không kìm được chảy ra. Hóa ra bất tri bất giác cô đã chìm đắm đến nhưthế. Cho dù vừa rồi có hơi bất mãn với cách làm của anh, nhưng cô chưa từng cóquyết tâm muốn rời bỏ anh, càng chưa bao giờ hoài nghi bọn họ không hợp nhau.

Không có hợp hay khônghợp, chỉ xem có thể bao dung và thông cảm bao nhiêu đối với nhau.

Sư phụ đã bao dung nhiềuđiểm xấu của cô, cô bao dung anh một chút thì có là gì?

Lâm Diễn nhẹ nhàng hônlên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Chu Thanh Thanh, “Nhóc con ngốc nghếch,tuy em rất xấu lại còn nhiều khuyết điểm, nhưng xét đến việc nếu anh không cầnem thì có lẽ cũng chẳng có người đàn ông nào cần em, anh sẽ không không cầnem.”

Thực ra trong những lờinày có khá nhiều đe dọa và ám chỉ - ngoài anh ra, cũng chẳng có người đàn ôngnào cần em đâu, cho nên, em nhất định phải chết dưới tay anh.

Trước nay anh không quennói ra tâm sự của chính mình, ngoài cô ra anh cũng chẳng còn đường lui nào hết,sợ cô vì nỗi bất an biểu hiện qua lời nói và việc làm độc đoán của anh dọa chochạy mất, cho nên anh mới quyết định thẳng thắn, thành khẩn nói ra nỗi lo tronglòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.