Ngày hôm sau, cả hai ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy thì lại đến giờ ăn trưa.
Doãn Mạch đã hứa sẽ cùng Lộ Trình Trình đi du lịch, mấy ngày này anh đã hoàn toàn bỏ qua công việc, thậm chí không mang theo máy tính. Khi thức dậy, anh cũng không ra khỏi giường mà ôm lấy Lộ Trình Trình, nhìn cậu khi ngủ thỉnh thoảng có những động tác nhỏ cũng không thấy chán.
Lúc này, thấy cậu mở mắt, Doãn Mạch liền nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Giọng Lộ Trình Trình vẫn còn đầy vẻ ngái ngủ, trong trạng thái mơ màng, cậu khẽ ngẩng đầu đòi một nụ hôn buổi sáng từ người đàn ông.
Doãn Mạch hôn xong, vỗ nhẹ vào lưng cậu, hỏi: "Dậy chưa?"
"Ừm." Lộ Trình Trình đáp xong nhưng không nhúc nhích, dường như lại muốn ngủ thêm.
Doãn Mạch lắc đầu, cũng không tiếp tục gọi người. Hai người đi du lịch, chỉ cần bản thân cảm thấy vui, đi đâu không đi đâu, dậy sớm hay dậy muộn cũng không quan trọng.
Chỉ là đến giờ này, Doãn Mạch đã thấy đói. Thấy Lộ Trình Trình định ngủ thêm một chút, anh liền dậy trước, định nhờ khách sạn mang đồ ăn lên. Ai ngờ vừa mới ngồi dậy, người bên cạnh đã mở mắt vì mất đi vòng tay ấm áp.
"Doãn Mạch?" Lộ Trình Trình gọi một tiếng mơ hồ với cái gối trống rỗng, một lúc sau mới từ từ quay đầu, tìm thấy người đàn ông quay lưng về phía mình.
Doãn Mạch đành quay đầu lại hỏi: "Chúng ta ra ngoài ăn bây giờ, hay gọi khách sạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tu-cai-nhin-dau-tien-voi-tong-tai-khuyet-tat/3709055/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.