Chương trước
Chương sau
Khi hoàn thành bài thi cuối cùng, Lộ Trình Trình trong lòng đã có chút yên tâm về việc bảo nghiên, ít nhất là điểm số không phải là trở ngại. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ đợi đợt phỏng vấn vào đầu kỳ sau nữa thôi.

Cậu nộp bài sớm, vừa rời khỏi phòng thi đã chạy thẳng tới bãi đỗ xe, xe của Doãn Mạch đã đỗ ở đó từ sớm, cậu mở cửa sau xe, chưa kịp ngồi ổn định đã bị người đàn ông ôm vào lòng.

"Vui vậy sao?" Doãn Mạch ngồi trong xe, từ xa đã thấy Lộ Trình Trình nhảy nhót chạy tới, rõ ràng là rất vui vẻ.

Lộ Trình Trình dựa vào ngực Doãn Mạch, tìm một tư thế thoải mái: "Thi xong rồi, giải phóng rồi mà! Năm ba kết thúc rồi, em phải bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ hè thôi!"

"Ừ, tận hưởng kỳ nghỉ hè đi." Doãn Mạch như đang đùa với mèo nhỏ, gãi nhẹ cằm cậu, hỏi: "Đã nghĩ xem sẽ đi đâu chơi chưa?"

Ngay khi Doãn Mạch vừa dứt lời, Lộ Trình Trình còn chưa kịp trả lời, thì Triệu Văn Tân, người hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nhưng bị đôi tình nhân này show ân ái đến mức khó chịu, giơ tay nói: "À này, Doãn tiên sinh, Tiểu Lộ, tôi ra ngoài hút điếu thuốc trước, khi nào xuất phát thì gọi tôi."

Hôm nay đã hứa sẽ mời bạn cùng phòng của Lộ Trình Trình ăn cơm, nên dù Lộ Trình Trình đã thi xong, vẫn phải chờ Kỷ Thân và Đinh Hồng Triết.

Khi Triệu Văn Tân xuống xe, Lộ Trình Trình mới lè lưỡi, hỏi Doãn Mạch: "Anh Triệu ở đây, em có nên thu lại một chút không..."

"Không sao, anh ấy cũng có người yêu mà." Doãn Mạch nâng đầu Lộ Trình Trình lên, trao cho cậu một nụ hôn, rồi tiếp tục nói, "Hơn nữa, anh ấy rồi sẽ quen thôi."

Doãn Mạch không thể tự lái xe, Triệu Văn Tân làm tài xế, tiếp xúc với họ rất nhiều, Doãn Mạch cảm thấy không cần thiết phải tránh né.

Lộ Trình Trình nhìn ra ngoài xe, thấy Triệu Văn Tân đứng trước xe, quay lưng về phía kính chắn gió, hút thuốc mà không nhìn vào trong, mới yên tâm trả lời câu hỏi trước đó của Doãn Mạch: "Chúng ta đi thành phố C thì sao?"

"Thành phố C?" Doãn Mạch hơi ngạc nhiên, "Sao lại nghĩ đến việc đi thành phố C*?"

/* Thành phố C chắc là Chongqing (Trùng Khánh)*/

Thành phố C cũng là một điểm du lịch được yêu thích, đồ ăn ngon nhiều, nhưng so với những nơi mát mẻ hay bờ biển vào mùa hè, thì lại không phù hợp lắm.

Lộ Trình Trình ôm cánh tay Doãn Mạch, cười nói: "Chỉ là muốn đi thôi, có được không?"

Lộ Trình Trình muốn đi, tất nhiên không có chuyện "không được", chỉ là Doãn Mạch nghĩ một lát, nhanh chóng nhận ra lý do, có chút bất đắc dĩ: "Anh để em chọn nơi em muốn đi, không cần phải lo lắng nhiều như vậy."

Doãn Mạch ngồi xe lăn, đến bãi biển chỉ có thể đi dạo trên cát, bơi lội, lặn biển chắc chắn không thể, như vậy đi du lịch biển sẽ mất nhiều niềm vui, leo núi cũng vậy, mặc dù có thể đi cáp treo, nhưng sau khi xuống cáp treo, trên đường núi gồ ghề, xe lăn gần như không thể di chuyển.

Từ nhỏ lớn lên cùng Lộ Diệc Diễm, Lộ Trình Trình đã rất biết cách làm nũng, ở cùng Doãn Mạch càng ngày càng thả lỏng bản thân, ngày càng trẻ con, nhưng cậu cũng rất tinh tế, biết luôn nghĩ cho Doãn Mạch.

Một người đáng yêu như vậy, Doãn Mạch thực sự không thể không đặt cậu vào lòng mà yêu thương.

"Nhưng em muốn ở cùng anh suốt, như vậy đi thành phố C nhất định thú vị hơn những nơi khác."

Lộ Trình Trình đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đi du lịch, cũng đã làm nhiều kế hoạch, cậu biết Doãn Mạch bận rộn, có thể dành vài ngày để đi chơi cùng cậu đã là rất khó khăn, đi du lịch nước ngoài mất quá nhiều thời gian, tạm thời không nghĩ đến, còn trong nước, vừa phù hợp với cả hai mà cậu cũng muốn đến, chính là thành phố C.



Doãn Mạch ôm cậu chặt hơn, thấp giọng nói bên tai cậu: "Được, vậy chúng ta sẽ đi thành phố C."

Lộ Trình Trình bị anh làm nóng tai, quay đầu lại vừa thấy Kỷ Thân và Đinh Hồng Triết đi tới, liền vỗ vỗ tay Doãn Mạch, bảo anh buông mình ra.

Không ngờ Doãn Mạch không hề động đậy, vẫn giữ tay ôm eo cậu.

Lộ Trình Trình nhỏ giọng nhắc nhở: "Bạn em đến rồi."

"Thì sao?"

"Buông, buông em ra." Lộ Trình Trình nhìn bạn cùng phòng ngoài cửa xe, có chút lo lắng.

Doãn Mạch vẫn tỏ ra bình thản, mỉm cười hỏi: "Buông em ra có lợi ích gì?"

Lộ Trình Trình hơi ngẩn ra, cuối cùng hiểu ra, tự mình đưa đôi môi lên, Doãn Mạch cũng không khách sáo, hôn cậu đến khi mắt và má cậu đỏ lên mới buông tay.

"Chỉ biết chiếm lợi của em." Lộ Trình Trình nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trước khi Doãn Mạch kịp phản bác, cậu đã vội mở cửa xuống xe.

Cửa sổ dán phim chống nhìn trộm, từ ngoài không thể thấy bên trong đang làm gì, Kỷ Thân và Đinh Hồng Triết đi dạo quanh, không thấy Lộ Trình Trình, đang định đi hướng khác, thì thấy Lộ Trình Trình từ xe họ vừa đi qua bước ra.

"Cậu ở đây à, vừa rồi sao không gọi chúng tôi." Kỷ Thân thấy cậu, bước tới hỏi.

So với Kỷ Thân, Đinh Hồng Triết cũng có người yêu, nhìn Lộ Trình Trình với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến cậu mặt càng đỏ hơn, vội nói: "Vừa rồi không để ý bên ngoài, lên xe đi, đói rồi."

Vì hôm nay đón bạn cùng phòng của Lộ Trình Trình, Doãn Mạch đặc biệt để Triệu Văn Tân lái chiếc xe bảy chỗ từ công ty. Lộ Trình Trình tự nhiên ngồi cùng Doãn Mạch, Kỷ Thân và Đinh Hồng Triết chào "học trưởng" và tự giác ngồi phía sau họ.

Khi cả hai đã ngồi yên, Triệu Văn Tân cũng quay lại xe, Doãn Mạch hơi ngạc nhiên hỏi Lộ Trình Trình: "Em không có ba bạn cùng phòng sao? Người kia không đến à?"

"Em với cậu ta quan hệ bình thường, không gọi cậu ta." Lộ Trình Trình đơn giản giải thích.

Cậu không kể cho Doãn Mạch chuyện của Diệp Hồng Bảo, không phải cố tình giấu giếm, chỉ là có nhiều chuyện để nói với Doãn Mạch, và việc này không quan trọng lắm. Bạn cùng phòng cần có tính cách hợp nhau để chơi chung, nên Doãn Mạch không hỏi thêm, chỉ gật đầu: "Vậy cũng đúng."

Lẽ ra cuộc trò chuyện nên dừng ở đó, nhưng Kỷ Thân ở ghế sau đột nhiên nhớ ra gì đó, chen vào: "Nói đến mới nhớ, vừa rồi cậu vừa nộp bài, Diệp Hồng Bảo cũng nộp ngay, các cậu ra khỏi phòng gần như cùng lúc, cậu không thấy cậu ta à?"

Lộ Trình Trình rời phòng thi, chạy thẳng tới bãi đỗ xe, Doãn Mạch đang đợi, cậu không để ý Diệp Hồng Bảo, liền lắc đầu.

"Cảm giác cậu ta cố ý." Đinh Hồng Triết cho rằng Diệp Hồng Bảo thấy Lộ Trình Trình nộp bài nên mới nộp theo.

Doãn Mạch nghe vậy, có chút cảnh giác, hỏi: "Sao thế? Người đó từng có xích mích gì với Trình Trình à?"

"Không có, chỉ là từ khi cậu ta trượt một môn từ kỳ trước, trong lòng không thoải mái, hay nói linh tinh, có lẽ ghen tị với Trình Trình học ít mà vẫn đạt điểm cao." Kỷ Thân giải thích.

Lộ Trình Trình định phụ họa, thì nghe Doãn Mạch nhíu mày nói: "Cậu ấy học hành rất chăm chỉ, không phải không tốn công sức."



Doãn Mạch khí thế mạnh mẽ, Kỷ Thân bị anh chặn một câu, không biết nói gì, chỉ có thể quay sang Lộ Trình Trình cầu cứu.

Lộ Trình Trình nắm tay Doãn Mạch ở nơi Kỷ Thân không thấy, cười nói với người đàn ông nóng lòng bảo vệ mình: "Bạn cùng phòng của em từ năm nhất hầu như không về ký túc xá trước giờ đóng cửa, toàn bộ thời gian là đi làm thêm hoặc ở thư viện, so với cậu ta, em thực sự không tốn nhiều thời gian."

Nói xong, cậu khẽ gãi lòng bàn tay Doãn Mạch, bổ sung: "Dù sao em còn phải yêu đương nữa mà."

Doãn Mạch không nói thêm, ra lệnh cho Triệu Văn Tân lái xe.

Kỷ Thân phóng đại rùng mình, chỉ vào tay mình làm điệu bộ dựng lông.

Lộ Trình Trình không để ý, bắt đầu giới thiệu bạn cùng phòng với Doãn Mạch.

Nhà hàng do Lộ Trình Trình chọn là một nhà hàng gia đình cách trường S hơi xa.

Khi đến nơi, Lộ Trình Trình và Kỷ Thân, Đinh Hồng Triết xuống xe trước, Triệu Văn Bân mang xe lăn ra mở cửa cho Doãn Mạch, chỉ một lát sau Doãn Mạch đã điều khiển xe lăn đến trước mặt họ.

Khi Doãn Mạch ngồi trong xe, ngược sáng, thêm Kỷ Thân và Đinh Hồng Triết không dám nhìn chằm chằm, nên không thấy rõ khuôn mặt anh.

Lần đầu nhìn thấy, cả hai gần như sửng sốt cùng lúc.

Họ biết Doãn Mạch chắc chắn không xấu, dù sao cũng là người thường xuyên bị chụp lén, nhưng họ luôn nghĩ Lộ Trình Trình đang yêu đương mà tâng bốc, không ngờ lời khen của Lộ Trình Trình không hề phóng đại!

Để gặp bạn của Lộ Trình Trình, hôm nay Doãn Mạch không mặc áo sơ mi, mà mặc một chiếc áo khoác thể thao giống Lộ Trình Trình, tóc nâu dài đến cằm được buộc tùy ý sau đầu, phần còn lại tự nhiên rũ xuống, làm nổi bật các đường nét sắc sảo, ngoài vẻ đẹp trai còn thêm phần bụi bặm, hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ.

Thấy họ cứ nhìn chằm chằm vào Doãn Mạch, Lộ Trình Trình giơ tay chắn mặt Doãn Mạch, giả bộ không hài lòng: "Thôi được rồi, nhìn nữa là phải trả tiền đấy."

Kỷ Thân mới tỉnh lại, khoác vai Lộ Trình Trình, nhỏ giọng trêu: "Được đấy Trình Trình, mắt nhìn người không tệ, bạn trai cậu không làm minh tinh thì uổng quá."

Lộ Trình Trình gạt tay Kỷ Thân: "Anh ấy làm minh tinh là lãng phí tài năng."

Dù biết tính cách hai người bạn, nhưng trên đường Lộ Trình Trình vẫn lo lắng khi họ thấy Doãn Mạch ngồi xe lăn sẽ có phản ứng bất thường, không ngờ họ chỉ chú ý đến ngoại hình của Doãn Mạch, làm cậu yên tâm hơn.

Sau chuyến đi này, hai người cũng không ngại ngùng trước Doãn Mạch nữa, Đinh Hồng Triết nói thêm: "Học trưởng đúng là, rõ ràng có thể sống bằng vẻ ngoài, lại chọn dựa vào tài năng?"

"Đúng vậy." Lộ Trình Trình thuận miệng đáp, quay sang gọi Triệu Văn Tân, "Anh Triệu, ăn cùng chúng em nhé?"

Triệu Văn Tân xua tay: "Không, hôm nay vợ tôi có việc, tôi phải đến trường đón con gái, đưa nó đi học thêm rồi mới quay lại."

Lộ Trình Trình biết hoàn cảnh gia đình Triệu Văn Tân, liền nói: "Vậy anh đi nhanh đi, chúng em chắc ăn lâu lắm."

Triệu Văn Tân gật đầu, nhưng vẫn nhìn bọn họ tiến vào phòng ăn rồi mới lái xe rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.