Dọn dẹp xong xuôi, hai người chuẩn bị rời khỏi căn hộ. Lộ Trình Trình kéo theo vali và túi đồ bẩn lớn, còn Doãn Mạch cầm túi đồ ăn vặt. Đến cửa căn hộ, Doãn Mạch nhớ tới thói quen bừa bãi của Lộ Trình Trình, hơi nghiêng đầu hỏi: "Không bỏ sót gì chứ?"
Dù nói đây là căn hộ của Lộ Diệc Diễm, bỏ quên đồ cũng có thể quay lại lấy, nhưng dù sao hai tiếng đi về cũng là lãng phí thời gian.
Lộ Trình Trình cảm thấy cần cứu vãn hình tượng của mình trước mặt Doãn Mạch, khẳng định: "Đã mang hết rồi, em không đến mức vô trách nhiệm như vậy!"
Doãn Mạch gật đầu, không nói gì thêm.
Đến bãi đỗ xe, Lộ Trình Trình đưa Doãn Mạch đến chiếc xe mình mượn từ anh trai: "Là xe này, lúc đó anh mới tốt nghiệp, không có nhiều tiền, lại cãi nhau với ba mẹ nên không muốn xin tiền, tự mình góp tiền mua. Giờ anh ấy không dùng nữa, em mang đi học cũng không quá nổi bật."
Cậu nói xong, thò tay vào túi lấy chìa khóa, nhưng tay vừa đưa vào một nửa thì ngừng lại.
Doãn Mạch đang chờ cậu mở khóa xe, đợi một lúc không thấy tiếng, kỳ lạ hỏi: "Sao thế?"
"À, ừm..." Lộ Trình Trình nhìn Doãn Mạch, đầy tuyệt vọng. Hôm nay trải qua quá nhiều cú sốc, cậu không biết phải đối mặt thế nào.
Vài giây sau, Doãn Mạch đoán ra chuyện gì, chủ động hỏi: "Không lấy chìa khóa xe à?"
"Đúng vậy..." Lộ Trình Trình cúi đầu hết mức, "Em lên lấy, anh đợi em một lát."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tu-cai-nhin-dau-tien-voi-tong-tai-khuyet-tat/3702204/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.