Lộ Trình Trình tỉnh dậy vẫn thấy mình được Doãn Mạch ôm trong lòng. Tay anh vòng qua eo cậu, cằm tựa lên ngực, hai cơ thể dính chặt vào nhau. Một phần cơ thể cậu cũng đang thức dậy cùng cậu, nhiệt tình chào hỏi người kia. Khi nhận ra điều này, cậu cứng đờ người, không biết nên làm gì, không làm cũng không được.
"Em tỉnh rồi à?"
Giọng của Doãn Mạch vang lên từ phía trên đầu cậu. Cậu gật đầu, cố rụt người lại, không dám nhìn vào mắt anh, tỏ vẻ rất lúng túng.
Doãn Mạch như không nhận thấy sự lúng túng của cậu, xoa đầu cậu hỏi: "Em đói không?"
"Đói..." Lộ Trình Trình đáp nhỏ, thật sự cậu rất đói. Lấy điện thoại bên giường xem giờ, cậu mới phát hiện đã quá mười hai giờ. Cậu tưởng Doãn Mạch vẫn nằm trên giường vì mình dậy sớm, hóa ra anh cũng dậy muộn.
"Doãn Mạch thế mà lại ngủ nướng" không phù hợp với hình ảnh của anh, cậu nghĩ mãi mới tìm được lý do: uống rượu say nên dậy muộn, là bình thường.
Doãn Mạch thấy cậu đăm chiêu, vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Dậy ăn sáng đi."
"Vâng." Lộ Trình Trình ngồi dậy muốn thay quần áo, nhưng ngại Doãn Mạch đang ở đó, cậu lại ngừng động tác, quay lại nói, "Cái đó—"
Cậu định nói mình ra ngoài thay đồ, nhưng khi quay lại đã thấy Doãn Mạch cởi áo ngủ, đang mặc quần áo vào, lập tức không biết nên tiếp tục nói hay không.
Chiếc áo lót nhanh chóng che đi cơ ngực rắn chắc. Doãn Mạch không đợi cậu nói tiếp, mặc thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tu-cai-nhin-dau-tien-voi-tong-tai-khuyet-tat/3702200/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.