Trong thời gian dùng bữa, Lộ Trình Trình suy nghĩ rất nhiều. Khi Doãn Mạch ăn xong chuẩn bị lên lầu, cậu đuổi theo: "Doãn Mạch."
Chiếc xe lăn của Doãn Mạch không di chuyển thêm nữa, nhưng anh cũng không quay đầu lại.
"Doãn Mạch." Lộ Trình Trình bước từng bước đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống và gọi thêm lần nữa, lần này với nụ cười trên môi, như thể chỉ cần gọi tên đó đã khiến cậu vui vẻ. Sau một lúc lâu, cậu mới sắp xếp được ngôn từ, ngẩng đầu nói: "Đây là nhà của anh, anh không cần phải làm như vậy. Nếu anh không muốn thấy tôi, thì người nên đi, là tôi."
Doãn Mạch hơi cử động tay phải, dường như muốn làm gì đó nhưng chỉ nâng lên một góc nhỏ rồi lại hạ xuống, chỉ đơn giản nói: "Không phải."
"Anh bây giờ mỗi ngày đi làm, ba bữa đều không ăn ở nhà, còn cả chuyến công tác này nữa, chẳng phải tất cả đều để tránh mặt tôi sao?"
"Không phải." Doãn Mạch nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, "Chỉ là công việc."
"Nhưng trước đây anh ở nhà, không phải vẫn có thể làm việc sao?" Lộ Trình Trình không tin lời của Doãn Mạch. Trước đây cậu không muốn vạch trần điều này vì sợ sau đó hai người sẽ càng thêm khó xử, hoặc có thể nói, cậu sợ mình thực sự phải rời khỏi đây.
Nhưng đến thời điểm này, cậu đã không còn sợ nữa. So với việc mình rời đi, cậu càng không muốn thấy Doãn Mạch mệt mỏi như vậy, cũng không muốn Doãn Mạch vì tránh cậu mà không về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tu-cai-nhin-dau-tien-voi-tong-tai-khuyet-tat/3702188/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.