Trần Bách tốt bụng sát trùng vết thương sau đó tỉ mỉ băng bó chúng lại cho Lâm Dịch Anh, ông đưa cho cậu một bộ đồ khác để mặc vào còn mình thì tháo tấm ga giường dính đầy vết máu khô mang đi giặt, trước khi đi cũng không quên dặn dò Dịch Anh vài câu.
"Cháu thay bộ đồ này rồi ngồi đợi ta một tí, ta xuống dưới chuẩn bị cho cháu vài món ăn."
Lâm Dịch Anh khẽ gật đầu thay cho lời đồng ý, cậu dõi mắt theo bóng lưng dần khuất của người đàn ông trung niên kia mà trong lòng không khỏi biết ơn. Đúng là ông Trời không đối xử bạc với cậu hoàn toàn, trên đời này vẫn còn có người tốt.
Dịch Anh vâng theo lời dặn của bác quản gia, ngoan ngoãn trải thân thể mềm nhũn ra giường mà chờ đợi. Đôi mắt vô hồn hướng lên trần nhà trắng xóa không một tiêu cự, cậu thơ thẫn nghĩ về những chuyện ám ánh mới vừa qua, thật sự khiến Dịch Anh rùng mình không thôi.
Tầm mười lăm phút sau thì Trần Bách đã quay lại, trên tay mang theo bát thức ăn nóng hổi thơm ngát cùng với ly sữa.
Ông tiến lại ngồi lên giường bên cạnh Dịch Anh, nhẹ nhàng đưa nó cho cậu, ôn tồn bảo:
"Đây...hãy cầm lấy, chén súp gà này ta vừa mới nấu xong, cháu ăn cho nóng để mau lấy lại sức."
Lâm Dịch Anh hai tay nhận lấy bát súp từ Trần Bách, cậu đưa cặp mắt đọng nước trực trào nhìn ông đắm đuối. Đang lúc rơi vào bế tắt thì nhận được sự quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han/2532804/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.