Khoảnh khắc nghe được lời trình bày của vị bác sĩ, cả hai anh em nhà Tôn-Doãn dường như bất động. Lâm Dịch Anh vốn là người tình trong lòng Thiên Hạo nên anh đau buồn là điều dễ hiểu. Nhưng chuyện lạ là Tôn Gia Hoàng bỗng dưng lại cảm thấy tim mình đập mạnh đến nổi muốn nổ tung, còn lại rất nhói nữa.
Họ Tôn ôm tâm trạng bức bối khó tả ngồi bệt xuống ghế chờ, bàn tay to lớn xoa xoa ngực trái. Anh chưa kịp định thần đã bị tiếng mắng chửi của Doãn Thiên Hạo làm cho thức tỉnh.
"Vừa lòng anh chưa? Nhờ ơn của anh mà Dịch Anh có nguy cơ phải sống cả đời thực vật rồi đó? Anh trả thù đã chưa hả, hạ dạ lắm đúng không?"
Tôn Gia Hoàng vậy mà không tức giận, chỉ ngước cặp đồng tử đỏ hoe lên nhìn người đang mắng mình, ánh mắt của anh lần này không đại diện cho phẫn nộ, mà nó lại bộc lộ một sự hối hận vô cùng, cảm giác cay cay ở sóng mũi lại ùa về, đến cả việc chuyển động của yết hầu cũng khó khăn đáng kể, cứ như anh đang cố kìm nén cảm xúc vậy.
Thấy Thiên Hạo từ lâu đã rơi những giọt nước mắt trong sự bất lực, tự nhiên Tôn Gia Hoàng lại cảm thấy áy náy mà không khỏi tránh mắng bản thân. Anh không muốn khóc, cũng chẳng đau buồn, chỉ là cảm thấy có chút quặn thắt nơi con tim và một tâm thái bồn chồn khó hiểu. Có lẽ đó là sự thương hại mà Tôn Gia Hoàng dành tặng cho Dịch Anh hoặc cũng có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han/2532757/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.