Lời vừa rồi là Lâm Dịch Anh nói mớ. Tuy có hơi bất ngờ và kèm theo chút hụt hẫng nhưng Tôn Gia Hoàng lại thấy vui sướng nhiều hơn, bởi ít ra thì hiện giờ anh đã biết được trong lòng cậu vẫn còn tình cảm với anh. Nỗi lo sợ về chuyện Dịch Anh đã khôi phục lại trí nhớ cũng được Gia Hoàng tạm thời gạt bỏ khỏi đầu. Có lẽ chẳng qua là vì cậu đã phải chịu đả kích quá lớn sau vụ tai nạn nên mới bỗng nhiên thay đổi tâm tính, cố tỏ ra lạnh nhạt để được anh xuống nước dỗ dành trước mà thôi, chứ làm sao có chuyện "hết thương cạn nhớ" với anh được, cả hai dù gì cũng đã chung sống bên nhau trong một khoảng thời gian đâu thể gọi là ít ỏi gì.- Tôn Gia Hoàng tự cho là vậy.
Nghĩ được như thế là một chuyện, nhưng sáng hôm sau Tôn Gia Hoàng vẫn phải dậy thật sớm để trở về vị trí của mình lại là một chuyện khác.
Mặt Trời đã dần ló dạng sau một đêm dài ẩn náo. Tôn Gia Hoàng vẻ mặt ôn nhu ngắm nhìn người yêu đang cuộn mình trong chăn ngáy ngủ như một chú mèo con mà lòng dạ anh xôn xao liên miên không dứt. Mỗi một cử chỉ, hành động dù là nhỏ nhất thì Lâm Dịch Anh cũng đều thành công hóa lỏng trái tim đang thổn thức của Tôn Gia Hoàng. Anh tham lam ước gì hiện giờ trời lại tối, hoặc phi thường có thể một tay đem Mặt Trời kia giấu đi thật xa, để anh được "trèo" sang giường bên đó ấp cậu vào lòng mà ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han/2532651/chuong-92-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.