Tôn Gia Hoàng chẳng thể tin vào những gì vừa mới nghe được nữa. Bàn tay run rẫy của anh...nó đang khư khư ghì chặt lấy đôi bờ vai nhỏ bé của người con trai mà anh yêu thương nhất, dù cho là trời có sụp đổ cũng không dám buông ra.
Trên nét mặt với vẻ bần thần lộ rõ, nó gần như nói lên hết tất cả những nỗi lo sợ thầm kín đã đè nặng lên tâm tư của Tôn Gia Hoàng; mà anh mãi cũng chẳng biết phải bày tỏ cùng ai, bày tỏ như thế nào, và nên bắt đầu từ đâu mới đúng?
Lâm Dịch Anh vẫn ở ngay đây, vẫn được anh ôm như báu vật đó chứ; nhưng đối với Tôn Gia Hoàng, cảm giác khi ấy lại xa vời đến lạ, cậu như thể sắp vụt khỏi tay anh.
Không gian xung quanh tựa hồ bị kéo giãn ra tứ phía, mọi thứ cứ vậy mà dần chìm vào sự tĩnh mịch của màn đêm; mà chính Tôn Gia Hoàng anh lại là chủ thể bất đắt dĩ phải trôi dạt một cách vô định ở bên trong. Cảm giác thật cô đơn, thật lạc lỏng...
Cứ thế anh thả hồn mình lơ lửng đi khắp nơi; trở về quá khứ, hồi tưởng về những việc làm sai trái mà bản thân anh đã gây ra với người anh yêu. Rồi thức tỉnh trước hiện thực đầy ân hận của chính mình mà mãi chẳng có điểm để dừng lại.
Đột nhiên mảng màu đen không đáy ấy tách ra. Như có một lực hút, anh thấy mình lọt thỏm xuống vực sâu bất tận của dòng suy tưởng...
Tôn Gia Hoàng rùng mình. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han/2532644/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.