Từ cuộc gặp trong sân nhà, hai người họ đều trở về phòng riêng của mình.
Tưởng vậy là không còn gì để nói. Mộc Ly Tâm cũng có thể lên giường yên giấc lúc đêm khuya đã về.
Ấy thế mà gần 12 giờ, trong lúc mọi người đều chìm vào giấc ngủ, cảnh vật xung quanh tĩnh lặng yên bình, thì cửa phòng của Mộc Ly Tâm lại có ai đó tác động vào.
Lúc này, cô vừa ngủ không bao lâu nên chỉ vừa nghe thấy tiếng động đã mở mắt ra, cau mày nhìn về phía bóng đen cao to đang từ từ đi vào.
Cô không sợ ma, càng tin tưởng ở đây ngoài người đàn ông kia ra thì cũng chẳng có ai dám bén mảng đến khu vực "cấm".
Thế nên sự xuất hiện của hắn ta, chẳng hề khiến Mộc Ly Tâm lo sợ. Cô bình tĩnh ngồi dậy, lưng tựa vào thành đầu giường, rồi điềm nhiên lên tiếng:
"Giờ này không ngủ, còn chạy qua đây làm gì?"
Ai kia đang rón rén như đi ăn trộm thì bị câu nói bất ngờ của cô gái làm cho giật mình.
"Em nhận ra anh à?"
"Trong phòng có đèn."
"Cơ mà anh đi ngược chiều với ánh sáng, từ gốc độ của em đáng lẽ ra chỉ nhìn thấy một bóng đen thôi chứ?"
"Tôi đâu có ngốc đến nổi không nghĩ ra người dám đặt chân vào đây là ai."
Màn đáp trả của cô thực tình hợp lý, nên hắn ta chỉ cười trừ cho qua. Sau đó đã có thể tự nhiên đi về phía cô gái.
"Đứng lại! Ai cho anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971542/chuong-41.html