Từ trưa tới chiều tối, trước cửa phòng bệnh của Mộc Ly Tâm vẫn luôn tồn tại hình ảnh người đàn ông ấy quỳ gối bên ngoài. Sở Mục thì ngồi trên ghế, năm lần bảy lượt khuyên nhủ đều bất thành, nên đâm ra bất lực.
"Chú nói rồi, giờ con có quỳ ở đây hết đêm nay thì cái ông già khó ưa đó cũng không cho con vào trong đâu. Huống chi con không thấy ai đi qua cũng nhìn, rồi xầm xì to nhỏ hả? Mình là đàn ông, sao lại vì phụ nữ mà để đầu gối chạm đất."
"Vậy chú quỳ trước mộ mẹ con làm gì? Cũng không phải vì quá yêu tới mức không thể quên nên tới giờ vẫn cô đơn à?"
Lăng Thanh nói chuyện móc mỉa, còn thêm nụ cười trào phúng trên miệng, khiến Sở Mục nhất thời câm nín, mãi mới ngập ngừng đáp trả:
"Ta quỳ trước mẹ con là khác, dù gì bà ấy cũng không còn nữa. Nhưng con thì khác..."
"Chả thấy khác chỗ nào. Chú quỳ trước người chú yêu, con cũng quỳ trước người con yêu thôi."
"Thôi thôi, tôi thua cậu. Rồi tóm lại vẫn không chịu đứng lên đúng không?"
"Không! Chú ra ngoài mua cho con ly nước với chút gì đó ngon ngon để ăn đi, đói rồi."
"Đói rồi? Hơ, anh vì lấy lòng ba vợ mà quỳ đây, rồi sai lão già này phục vụ à? Lăng Thanh, anh tưởng bở rồi đấy."
"Thì coi như chú thương tôi đi. Sau này tôi đi theo làm đàn em cho chú."
"Ê, cái này là chú em tự nói nhá! Tôi không có con trai, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971403/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.