[Cô còn nhớ tới ông già này à?]
Thôi toang, lén gọi về nhà, đã gọi tránh gọi né cơ mà trời đất xui khiến vẫn để Mộc Ly Tâm đụng độ người ba đáng kính của mình, không chỉ khiến cô giật mình mà người đàn ông đang nằm cũng bật người ngồi dậy ngay lập tức.
Cô gái nuốt nước bọt cái ực, ngập ngừng cất lời:
"Dạ, b...ba, sao ba cầm máy của dì Kim vậy ạ?"
[Cô "may mắn" lắm, gọi tới đúng lúc bà ấy đang bên cạnh tôi. Sao, gặp được ba nhưng không thấy vui à?]
"Dạ đâu có, con định gọi cho ba ấy chứ, nhưng sợ giờ này ba ngủ rồi nên mới gọi cho dì Kim hỏi thử."
[Thế cô vẫn biết giờ này muộn rồi ư? Biết muộn sao còn chưa thấy có mặt ở nhà?]
Mộc Thái lạnh giọng, cứ nói ra câu nào là Mộc Ly Tâm rén tới đó. Trong khi ai kia đang sợ cô bị gọi về, nên cứ ngồi kế bên dang tay ôm eo cô, như giữ bảo vật.
"Dạ...dạ, tại vì muộn quá rồi nên không thể về đó ba ạ! Con đang ở xa nhà mình lắm, giờ về phải mất mấy tiếng mới tới nhà được, mà tiểu Phong thì đang ngủ, thằng bé cứ quấn lấy anh Thanh, con cũng hết cách, cho nên..."
[Nên muốn gọi về hỏi thăm tâm trạng tôi xem như thế nào để yên tâm ở lại chỗ đó?]
Bị nói trúng tim đen, Mộc Ly Tâm liền nặn ra nụ cười méo xệch. Giờ mà đo điện tim, bảo đảm hỏng luôn cả máy vì nhịp đập của cô cứ mạnh thình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971380/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.