Chương trước
Chương sau
Lăng gia là nơi từng rất nhộn nhịp, kẻ hầu người hạ đông đúc, trong ngoài đều toát lên nét nguy nga. Nhưng kể từ khi Đào Lâm San bị tống vào tù rồi qua đời, sau đó không lâu Lăng Thư Mai cũng âm thầm bỏ đi khi mang ba mươi phần trăm số cổ phần của mình bán cho người ngoài.

Kể từ đó, Lăng Kiến Dụ như biến thành một con người hoàn toàn khác. Ông ấy sống cô độc, đâm ra tính cách dần trở nên quái đản, lạnh lùng. Ông ta không còn thích trong nhà đông người, nên sa thải một phần lớn người giúp việc, trong khi đó lại bỏ ra một số tiền lớn để thuê vệ sĩ đến nhà canh gác.

Hiện tại, ông ta sống sung túc đều dựa vào tiền mà Lăng Thanh kiếm được từ Tập đoàn Lăng thị. Hắn cho ông thứ ông muốn là vinh hoa phú quý, quyền thế hơn người.

Có vài lần Lăng Thanh ghé thăm, chính hắn cũng không hiểu tại sao ba mình lại thay đổi như thế. Nhưng vì tính cách vốn không hợp nhau, nên cả hai căn bản chẳng tiếp xúc gì nhiều.

Hắn chỉ làm tròn trách nhiệm của một người con cần phải làm. Mặc kệ người đó có xem mình là người thân ruột thịt hay không.

Lúc này, trong căn phòng tối quen thuộc Lăng Kiến Dụ vẫn đang ngồi trên chiếc ghế da sang trọng, lạnh lùng hướng mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua đường cửa sổ.

Sau lưng ông ấy là Cẩn Hinh, tên tay sai cũng là trợ thủ đắc lực của ông hiện tại.

"Lão gia, sau bao công sức tìm kiếm, cuối cùng cũng đã có thông tin về cô gái chúng ta đang tìm kiếm."

Cẩn Hinh cúi đầu thông báo xong, trên đôi môi Lăng Kiến Dụ liền xuất hiện nụ cười hài lòng.

"Nói tiếp đi."

Sau câu nói lạnh lẽo của ông, Cẩn Hinh đã mang tới một sấp ảnh, rồi mới nói:

"Thật ra một tên đàn em của tôi tình cờ nhìn thấy cô gái này, vì cô ta mang kính đen nhưng trông có vẻ giống với người mình cần tìm nên đã chụp ảnh lại để mang về đây cho Lão gia xác nhận. Sau khi bám theo cô gái này, thuộc hạ tôi nói rằng cô ta là nhân vật khá bí ẩn, bên cạnh lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ, hình như còn trang bị cả súng."

Lăng Kiến Dụ chậm rãi lật từng tấm ảnh ra xem. Tuy chỉ nhìn được một bên mặt của cô gái đó, nhưng với góc cạnh của gương mặt và vóc dáng này, hoàn toàn giúp ông nhận ra chính xác đây là người mình đang tìm kiếm suốt một năm vừa qua.

"Là cô ta. Các người biết mình cần phải làm gì rồi chứ?"

Cẩn Hinh khá bất ngờ khi nghe thấy Lăng Kiến Dụ xác nhận. Nhưng vẫn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:

"Nếu là cô ta, tôi e là hơi khó hành động. Vì bên cạnh cô ta có vệ sĩ mang theo súng."

"Chỉ cần bắt được cô ta mang về, thù lao sẽ tăng lên gấp ba."

"Nhưng..."

"Tôi chỉ yêu cầu bắt sống mang về chứ đâu bảo các người lấy mạng cô ta mà sợ. Hay chê nhiêu đó tiền vẫn ít?"

"Nếu được thì..."

"Thì tăng gấp năm lần. Vậy được rồi chứ?"

"Được! Nhưng phiền ông cho chúng tôi ít thời gian tìm thời cơ thích hợp để ra tay, tránh đánh động tới Cảnh sát sẽ tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có."

"Cứ làm đi, an toàn là được."

"Vậy tôi xin phép trở về sắp xếp mọi chuyện. Khi nào bắt được người, tôi sẽ chủ động liên lạc với ông."

Lăng Kiến Dụ phất tay, Cẩn Hinh nhanh bước rời khỏi căn phòng tối lạnh lẽo ấy.

Bấy giờ, ông ta vẫn đang giương ánh mắt tàn độc nhìn vào bức ảnh trong tay, rồi nhếch mép cười nhạt.

"Chào mừng con yêu quay trở lại! Sớm thôi, ba con ta sẽ được tương phùng."

----------------

Biệt thự T&T...

Ở nơi mình muốn ở, sống cùng người mình luôn muốn gặp gở và ở bên cạnh, chắc hẳn là khoảnh khắc khiến Mộc Ly Tâm hạnh phúc nhất ngay hiện tại.

Cô đang đứng ngoài ban công ngắm nhìn biển đêm thơ mộng, với vài cơn gió mùa đông vừa tạt qua khiến thân thể mảnh khảnh khẽ rùng mình.

Bầu trời hôm nay đặc biệt quang đãng hơn mọi khi, tuyết cũng còn không rơi nên cảnh vật chẳng còn mang nặng nét thê lương.

Lúc này, Lăng Thanh vào tới với ly sữa trên tay. Thấy cô đứng bên ngoài hóng gió mà trên người chẳng hề có quần áo dày dặn, hắn lập tức cau mày tỏ ra không hài lòng.

Sau khi đặt ly sữa lên bàn, hắn liền mang áo khoác ra choàng cho cô.

"Trời lạnh thế này em ra đây chi vậy? Gió thì cứ tạt thẳng vào người mà trên người lại mặc toàn quần áo mỏng manh, nhỡ cảm lạnh thì sao? Thôi, mau vào phòng cho anh nhờ!"

Hắn vừa ra tới đã cằn nhằn đủ điều, sau đó ngang nhiên bế cô đi vào phòng, rồi đóng kín cửa ban công lại. Trong khi đó, Mộc Ly Tâm vẫn đang ngơ ngác nhìn người đàn ông của mình, rồi bật cười.

"Anh làm như em yếu đuối lắm không bằng. Một mình em nuôi nấng tiểu Phong suốt bốn năm dãi nắng dầm sương còn chưa đau ốm lần nào mà."

"Vâng! Tôi biết cô giỏi rồi. Nhưng khi đó không có tôi nên khác, bây giờ có tôi thì nó lại khác."

"Khác ở chỗ, bây giờ em là em bé của anh à?"

"Chính xác!"

Hắn cười, dứt lời khẳng định xong đã mang ly sữa tới, chuẩn bị bón từng thìa cho "em bé" của mình uống.

Nhìn cử chỉ của hắn, cô thừa sức đoán được chuyện hắn sẽ làm, nên cứ cười cười rồi hỏi:

"Anh định bón cho em uống thật à?"

"Thật giả gì chứ? Há miệng ra đi nào, em bé của anh!"

"Hihi...haha..."

Câu nói của hắn, khiến cô nàng không thể nhịn cười, nên cứ mãi lo cười mà không chịu nhận lấy thìa sữq, khiến người đàn ông thoáng chau mày, nhưng vẫn nhỏ nhẹ nhắc nhở:

"Anh biết em vui, nhưng cười ít thôi, kẻo mệt nữa bây giờ!"

Vậy mà tận một phút sau, Mộc Ly Tâm mới bình tâm trở lại. Cô ngoan ngoãn ngồi yên, làm em bé cho người đàn ông của mình bón hết ly sữa mới thôi.

"Giỏi! Giờ ngồi đó, chờ anh lấy thuốc!"

Lăng Thanh mang ly rỗng qua bàn, rồi lại đi lấy thuốc và nước lọc mang tới tận giường cho cô. Y hệt như nô lệ hầu hạ nữ vương.

"Cái này em tự uống được rồi!"

Thậm chí hắn còn định bón thuốc tận miệng cho cô, nhưng may là Mộc Ly Tâm kịp thời ngăn cản nên hắn mới thôi.

Uống xong, hắn lại mang ly đi cất, sau đó tắt đèn, rồi trèo lên giường, trước sự ngạc nhiên của cô gái.

"Anh định ngủ à?"

"Đúng vậy! Em phải ngủ sớm mới tốt cho sức khỏe, mau ngoan ngoãn nằm xuống để anh ôm cho ấm."

"Nhưng em còn chưa đánh răng nữa."

Nghe vậy, hắn lại lồm cồm xuống giường để đi bật đèn, rồi quay về giường ngủ đưa tay ra trước mặt cô gái, khiến cô ngơ ngác như nai tơ lạc mẹ.

Hắn hôm nay bị làm sao ấy nhờ? Xem cô là em bé thật ư?

"Anh... anh định làm gì?"

"Dắt em đi đánh răng."

Thôi rồi, Mộc Ly Tâm đưa tay đỡ trán ngay lập tức, sau khi nghe xong câu trả lời của người đàn ông.

Cô dở khóc dở cười, nói:

"Anh à, em chỉ là có trái tim hơi yếu đuối hơn người bình thường một chút, chứ có phải mắc bệnh nan y trầm trọng đâu mà anh chăm em như chăm trẻ con thật vậy? Đánh răng thôi mà, em tự đi được."

Nói xong, Mộc Ly Tâm đã tự động bước xuống giường, và hoàn toàn lơ đẹp bàn tay đang chờ đón của người đàn ông kia.

Trước khi đi, cô còn dặn:

"Anh ở đây đi nha! Em đi một mình được rồi."

Giờ thì Lăng Thanh mới bật cười, rồi thu tay về.

"Rồi rồi, em đi đi! Anh lên giường chờ sẵn."

Cuộc hội thoại tới đó mới tạm thời dừng lại.

Lăng Thanh lên giường, còn Mộc Ly Tâm đi vào phòng vệ sinh cá nhân để đánh răng trước khi đi ngủ.

*Reng reng reng.

Lúc này, điện thoại của cô có người gọi tới. Lăng Thanh cũng chả xem là ai gọi, hắn chỉ tập trung nhìn về hướng phòng vệ sinh, chờ tới khi Mộc Ly Tâm quay trở ra.

"Em xong rồi! Giờ thì đi ngủ thôi!"

"Em khoan hãy tắt đèn! Anh thấy điện thoại em có ai đó vừa gọi tới đấy."

"Vậy hả? Sao anh không nghe máy hộ em?"

"Điện thoại là vật cá nhân riêng tư của em mà, dù là chồng cũng không được phép tùy tiện kiểm tra."

Nhận được câu trả lời, Mộc Ly Tâm liền mỉm cười:

"Anh cứng nhắc quá rồi. Nhưng em thích cái cảm giác được tin tưởng và tôn trọng đó."

Lúc này, Mộc Ly Tâm bước lên giường, mới với tay lấy điện thoại trên bàn bên cạnh. Cô đợi đến khi ngồi bên cạnh Lăng Thanh, mới mở máy xem ai vừa gọi.

Màn hình vừa sáng, dãy số và tên người gọi tới đã khiến cô gái khẽ giật mình.

"Là ba gọi! Muộn thế này rồi mà ba còn gọi, có khi nào đã xảy ra chuyện gì không anh?"

"Em gọi lại cho ba thử xem!"

Không gian đang vui vẻ, chợt trở nên căng thẳng. Khi từng tiếng chuông từ cuộc gọi Mộc Ly Tâm đang thực hiện vang lên, là cả hai càng thêm hồi hộp.

Sau vài giây, Mộc Ly Tâm đã nhận được hồi đáp:

[Muộn rồi mà vẫn chưa ngủ à?]

Giọng nói trầm thấp của Mộc Thái vang lên qua loa ngoài, cả hai đều nghe rõ.

Lúc này, cô gái mới nhỏ nhẹ trả lời:

"Dạ, con chuẩn bị ngủ đây ạ!"

[Tiểu Phong đâu, có ngủ cùng con không?]

"Dạ không! Anh Thanh có thuê bảo mẫu làm việc theo giờ để chăm sóc cho tiểu Phong, nên khi nào qua đêm ở đây, bảo mẫu sẽ ngủ cùng thằng bé trong phòng đôi."

[Ừm! Còn sức khỏe con thế nào rồi? Đã thuốc men đúng giờ như bác sĩ dặn chưa?]

"Dạ, anh Thanh vừa mang sữa với thuốc cho con uống rồi ạ!"

Hỏi tới đây, Mộc Thái chợt im lặng vài giây, rồi mới tiếp tục hỏi:

[Con đang ở cùng cậu ta à?]

"Dạ vâng! Có chuyện gì hay sao ba?"

Mộc Thái lại im lặng, khiến Lăng Thanh và Mộc Ly Tâm đều hồi hộp. Đúng lúc cô định lên tiếng, thì ông nói:

[Gia đình bác Triệu trở về Paris rồi. Tiểu Mẫn nhắn ba, gửi lời chúc con hạnh phúc.]

Thông tin ấy khiến Mộc Ly Tâm thoáng ngỡ ngàng, vì không tin rằng Triệu Mẫn lại lần nữa từ bỏ hy vọng của mình.

"Sao họ vừa về lại đi nhanh vậy ba?"

[Thật ra họ về đây là vì muốn tác hợp con với tiểu Mẫn thành đôi.]

"Vậy ba đã quyết định như thế nào?"

Cô hỏi, mà tim đập thình thịch vì hồi hộp. Lăng Thanh ngồi bên cạnh cũng nghe, cũng căng thẳng, nhưng hắn sợ cô lại mệt nên định tự ý tắt máy thì nghe Mộc Thái lên tiếng:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.