Vẫn là căn phòng trống tối tăm chứa toàn hàn khí lạnh lẽo. Giữa đêm, tiếng bước chân trầm ổn dần xuất hiện, mỗi lúc càng rõ và gần, thu hút sự chú ý của người phụ nữ bị trói đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cô ta cố gượng người ngồi dậy, giương đôi mắt uất hận nhìn lên người đàn ông đang đứng trước mặt mình, rồi bật cười khinh bỉ:
"Chắc ba... À không, phải gọi là ông chứ không thể gọi ba đâu nhỉ, Lăng lão gia?"
Lăng Kiến Dụ vẫn tuyệt nhiên bình thản, ông ta đang quay lưng tiếng về chiếc ghế quen thuộc của mình, nhàn nhã đốt điếu xì gà, đưa lên miệng rít lấy một hơi sâu, phả ra làn khói mờ đục, hư ảo vào khoảng trống không lỗ hổng.
"Nếu đã đoán được mọi chuyện, vậy đã đoán được kết cục cuối cùng mình chưa, con gái?"
Nghe nhắc tới hai từ "con gái", người phụ nữ trẻ càng cảm thấy nực cười.
"Lúc lầu, tôi cứ tưởng rằng bị người của Lăng Thanh bắt giữ. Cho tới khi bị áp giải về lại nơi này, tôi thiết nghĩ mọi chuyện đã bại lộ, và người đứng sau tất cả mọi chuyện, chỉ có thể là một người."
"Đúng! Người đó chính là ta đây. Người đã cất công bỏ tiền của lẫn sức lực để nuôi con kẻ khác hơn hai chục năm trời. Yêu thương một con đàn bà tới mức suýt chút nữa bị ám sát mà không hề hay biết. Mày nghĩ xem, cái giá mày phải trả có nên đắt hơn con gái mẹ mày hay không? Chứ tao thì thấy chết thôi vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971344/chuong-154.html