Ý vợ là ý trời, chồng mà cãi vợ trăm đường chồng hư.
Thế nên, Lăng Thanh đâu dám chống lại mệnh lệnh tối cao của người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà.
Hắn nhẹ nhàng xoay người lại, trên môi mỉm cười nhã nhặn nhưng gượng gạo, dè dặt cất lời:
"Vợ! Anh vừa xuất viện về nhà, lẽ nào vợ nỡ lòng bắt anh chịu phạt?"
Nghe xong câu hỏi, Mộc Ly Tâm liền nhe răng cười:
"Có gì mà không nỡ! Ai lì cũng phải phạt."
Thái độ và lời nói là hai chiều hướng hoàn toàn trái ngược nhau, khiến khuôn mặt của người đàn ông tắt nắng như mặt trời chợt rơi xuống núi.
"Vậy em muốn phạt thế nào?"
"Phạt anh cởi áo ra, rồi qua sofa ngồi xuống cho em."
"Cởi...cởi áo chi vậy vợ? Em định phạt anh trả bài ngay ngoài này hả? Nếu vậy thì không được đâu, người làm trong nhà sẽ nhìn thấy."
"Lăng Thanh, anh mơ mộng hão huyền rồi đấy! Em kêu anh cởi áo, qua sofa ngồi để em xem vết thương thế nào chứ trả bài cái gì?"
Hơ, thế là mơ ước xa xôi chợt tan thành mây khói sau câu nói phũ phàng của người phụ nữ. Hắn yểu xìu bước tới sofa, nhân tiện cởi áo sơ mi trên người ra luôn, trong khi đó Mộc Ly Tâm đã lấy thuốc trị sẹo mang tới phía sau hắn ta.
"Vết thương liền da rồi, giờ em bôi thuốc trị sẹo cho anh! Nhưng anh chưa được vận động nặng nhọc đâu đó."
"Anh có làm gì nặng ngoài vác em lên giường đâu mà em sợ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971342/chuong-156.html